Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Chơ vơ...

Em tự giúp mình lau khô đôi mắt 
Bởi cơn mưa cuối mùa vừa tới tối nay 
Tự dỗ mình bằng viên kẹo ngọt 
Khi nghe lòng tự dưng chát đắng. 

Em lại vuốt mái tóc mình cho thẳng 
Bởi gió đùa nên rối tự hôm qua 
Hát ru mình vào giấc mơ hoa 
Để gặp được người ta dù dăm phút. 

dặn lòng sẽ không được ngã gục 
Dẫu bên đời thiếu lời chúc một người dưng 
Bảo nụ cười trên môi chẳng được ngưng 
Dù em biết, bên đời mình chơ vơ đến tội nghiệp. 
(Lãnh Ngọc Bích)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét