Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Lò xo

Dạo này không biết tại sao, trong sâu thẳm có điều gì đang chuyển biến. Có lẽ là những giây phút quá độ cho một chặng đường mới, năng động và đầy cam go. Nhưng mình vẫn nghĩ suy về những điều tích cực.
Ngẫm về những ngày vừa trôi qua, vô tình đọc bài về Bác Dũng "Lò Vôi", tự dưng thấy được điều gì đó:

Có những việc ông làm, nhiều người bàn ra, nói vào bảo ông chỉ có khùng mới làm như thế! Nhưng mặc cho mọi người cứ nói còn ông cứ làm. Trên bia đá ngay trước Đền thờ Đại Nam bài viết “Thì ra vậy!” với nội dung ông viết như sau:
“Lại là một ước mơ ngu xuẩn nữa của “anh” chứ gì? Khi những người khác nói với tôi rằng: Tôi không thể làm chuyện này, chuyện nọ…Rằng tôi chỉ là một kẻ mơ mộng, điên rồ, ngông cuồng, kiêu kỳ và rồi tôi sẽ thất bại. Tôi cảm thấy bị tổn thương và tức giận, tôi đã dùng nguồn năng lượng tiêu cực của họ cộng với tình cảm tiêu cực của tôi đối với họ, để tạo ra sự bùng nổ cảm xúc, đủ lớn, đủ mạnh để trợ giúp cho tôi thực hiện những giấc mơ gian khổ. Một lần nữa xin trả lời: Thành công là sự trả ơn ngọt ngào nhất! Thì ra vậy!!!”.
 
Vâng, không cần phải biện minh, chỉ cần mình kiên trì, nỗ lực để hành động. Cố gắng, nỗ lực, quyết tâm...sẽ có ngày thành công sẽ trả lời với h, những con người đã từng đả kích và coi thường mình.
Những đả kích, những tổn thương, những tình cảm tiêu cực,.. tất cả sẽ cộng hưởng tạo thành lực nén lên lò xo, cũng chính những lực cộng hưởng này sẽ có ngày tạo thành lực bung đủ mạnh để tạo nên những điều tích cực nhất.
Lúc này, mình cũng cảm thấy lăn tăn, phải tạo hướng thật tốt chuẩn bị bung lò xo...Ai sẽ là tiền bối để cho mình những lời khuyên, những định hướng từ  những trải nghiệm quý báu, kể ctừ những thất bại ...
Muốn thành công phải học hỏi những người thành công!

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Bò cạp ngày 07/01/2013



Bò Cạp cảm giác như thể những cố gắng của bạn bị “bỏ sông bỏ bể”, nhưng thực tế, đơn giản chỉ là tình huống hiện tại đang thách thức ý chí của bạn mà thôi. Hãy bày tỏ những khó khăn mà bạn đang gặp phải với mọi người để được giúp đỡ, cơ hội sẽ đến sớm hơn bạn nghĩ đấy. (Bói ngoisao.net)

Dạo này "họa vô đơn chí!". Chỉ muốn gượng sức bình sinh còn sót lại để đứng vững những ngày cuối năm. Mong lắm hai chữ bình an.
Nhưng cuộc sống không phải vậy.
Cây muốn yên mà gió chẳng ngừng, bão táp cứ đến bất chấp lý do.

Có những chuyện xảy ra, mình hoàn toàn bị động, không biết kháng cự, vì quá đột ngột, không phải từ mình nên khó mà kiểm soát.
Tuy nhiên, cái buồn còn đọng lại không phải vì người khác, cũng chẳng phải vì công việc, cũng chẳng có việc gì to tát để đến mức phải thế. Nhưng buồn thay, người mình kỳ vọng và tin tưởng, người mình mong sẽ bảo vệ mình khi mình không có khả năng tự bảo vệ, lại là người cũng vì người khác tác động mà không bình tâm suy xét, để rồi cũng trách móc, rầy la mình. Ấm ức một mà buồn đau mười vì thất vọng. Nghĩ lại, nếu có chuyện gì to tát, chuyện mình thật sự sai sót, đến lúc ấy không biết sẽ thế nào!

Cứ mỗi khi nghĩ đến là như muốn nghẹt thở, nước mắt cứ tự nhiên tuôn ra... Mà cũng chẳng thể nào ngừng suy nghĩ về nó. Cứ tự an ủi, "thanh dã tự thanh" nhưng không tài nào nguôi.
Người khác nghĩ gì, làm gì không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ và cảm nhận của người thật sự quan trọng với mình và hiểu mình. Thế nhưng...thật đáng buồn!

Nhiều khi cuộc sống cứ thử thách mình hoài.
Qua thử thách như vậy,  mình hiểu mình hơn, thấy được điều gì là thực sự quan trọng với mình.

Cuộc sống tinh thần là điều quan trọng nhất. Nó có thể làm ta vui và hạnh phúc tột cùng, cũng chính nó có thể vùi ta vào đau khổ, bi quan. Cuộc sống cần lắm sự sẻ chia từ những người thật lòng yêu thương nhau, cần lắm lắm một vòng tay vỗ về an ủi...

Sẻ chia ư, có là mộng tưởng?
Lướt qua nhau, sao chẳng là gì
Chẳng là gió, cũng chẳng phải là mây
Sao hư ảo, một chiều không thấy nắng.

Có tình thường, ta tự ngồi vẽ lại
Có ánh nhìn, mỗi mình thấy hư hao
Giật mình ngỡ, sao ta hoài ngây dại?
Buông bỏ rồi, mà mãi khôn nguôi.
(Hoa đất)








Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Chú ếch và những lời động viên



Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.
Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và gào thét lên khuyên nó hãy thôi đi…vô ích thôi. Lạ thay, Nó càng nghe… càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: “Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?”. Thì ra con ếch này bị điếc. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên, cổ vũ nó suốt khoảng thời gian vừa qua.
Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
(Sưu tầm)

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh!


Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.


Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.


Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
 
 
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!


Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
(Sưu tầm)