Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Bò cạp ngày 07/01/2013



Bò Cạp cảm giác như thể những cố gắng của bạn bị “bỏ sông bỏ bể”, nhưng thực tế, đơn giản chỉ là tình huống hiện tại đang thách thức ý chí của bạn mà thôi. Hãy bày tỏ những khó khăn mà bạn đang gặp phải với mọi người để được giúp đỡ, cơ hội sẽ đến sớm hơn bạn nghĩ đấy. (Bói ngoisao.net)

Dạo này "họa vô đơn chí!". Chỉ muốn gượng sức bình sinh còn sót lại để đứng vững những ngày cuối năm. Mong lắm hai chữ bình an.
Nhưng cuộc sống không phải vậy.
Cây muốn yên mà gió chẳng ngừng, bão táp cứ đến bất chấp lý do.

Có những chuyện xảy ra, mình hoàn toàn bị động, không biết kháng cự, vì quá đột ngột, không phải từ mình nên khó mà kiểm soát.
Tuy nhiên, cái buồn còn đọng lại không phải vì người khác, cũng chẳng phải vì công việc, cũng chẳng có việc gì to tát để đến mức phải thế. Nhưng buồn thay, người mình kỳ vọng và tin tưởng, người mình mong sẽ bảo vệ mình khi mình không có khả năng tự bảo vệ, lại là người cũng vì người khác tác động mà không bình tâm suy xét, để rồi cũng trách móc, rầy la mình. Ấm ức một mà buồn đau mười vì thất vọng. Nghĩ lại, nếu có chuyện gì to tát, chuyện mình thật sự sai sót, đến lúc ấy không biết sẽ thế nào!

Cứ mỗi khi nghĩ đến là như muốn nghẹt thở, nước mắt cứ tự nhiên tuôn ra... Mà cũng chẳng thể nào ngừng suy nghĩ về nó. Cứ tự an ủi, "thanh dã tự thanh" nhưng không tài nào nguôi.
Người khác nghĩ gì, làm gì không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ và cảm nhận của người thật sự quan trọng với mình và hiểu mình. Thế nhưng...thật đáng buồn!

Nhiều khi cuộc sống cứ thử thách mình hoài.
Qua thử thách như vậy,  mình hiểu mình hơn, thấy được điều gì là thực sự quan trọng với mình.

Cuộc sống tinh thần là điều quan trọng nhất. Nó có thể làm ta vui và hạnh phúc tột cùng, cũng chính nó có thể vùi ta vào đau khổ, bi quan. Cuộc sống cần lắm sự sẻ chia từ những người thật lòng yêu thương nhau, cần lắm lắm một vòng tay vỗ về an ủi...

Sẻ chia ư, có là mộng tưởng?
Lướt qua nhau, sao chẳng là gì
Chẳng là gió, cũng chẳng phải là mây
Sao hư ảo, một chiều không thấy nắng.

Có tình thường, ta tự ngồi vẽ lại
Có ánh nhìn, mỗi mình thấy hư hao
Giật mình ngỡ, sao ta hoài ngây dại?
Buông bỏ rồi, mà mãi khôn nguôi.
(Hoa đất)








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét