Đêm cuối cùng họ đi cùng nhau, cô gái dẫn anh đến quán cà phê quen cô vẫn ngồi, cái không gian trầm mặc đến lạ...
Đỏng Đảnh
(Truyện ngắn của tôi)
(Truyện ngắn của tôi)
Chiều tháng 9 mưa bay, có cụm hoa sữa nào chợt vương trên vai cô gái,
ngập ngừng, nàng đưa tay gỡ nhẹ những cánh hoa li ti bám trên mái tóc đã
dài, nghe đâu đây ai đang hát khúc “Mùa hoa bỏ lại”.
Cô gái quen anh vào một ngày thu, khi mùa hoa sữa đến âm thầm không báo
trước. Họ quen nhau từ công việc, nhiệm vụ của cô là phải đưa anh đi
tìm một địa điểm đẹp để tổ chức triển lãm, và hơn thế nữa, anh cần phải
tìm cảm hứng để lên kế hoạch cho bố cục buổi triển lãm ấy. Lần đầu tiên
gặp nhau, đơn giản là một cái bắt tay và một nụ cười xã giao. Trong mắt
cô gái, khi ấy, vẫn chưa là gái ế, còn hay được mặc định là gái kén, anh
ta chẳng đạt tiêu chuẩn nào để làm người yêu, trừ cái mã “hơi ổn ổn”.
Làm về nghệ thuật, nhưng cô gái lại sống hơi thực tế, chưa bao giờ có ý
tưởng sẽ yêu một ai đó có cái máu “hâm” nghệ sỹ. Anh, đến từ một nơi xa
xôi nào đó, chưa biết gì về Hà Nội, nhưng lại là người được sếp lớn bên
cô chọn mặt gửi vàng, và cô biết chắc, đầu óc anh ta hẳn là có "sạn".
Ngày thứ nhất làm việc cùng nhau cũng là ngày đầu tiên Hà Nội trở gió
heo may, hoa sữa lấm tấm vương trên những lọn tóc xoăn rối bời vì gió
của cô. Anh ấy nói thích đi xe máy, để được ngắm Hà Nội thật kỹ, để đến
được từng ngóc ngách của xứ sở quê hương, nơi anh đã xa rời từ ngày thơ
bé. Cô gái là người cầm lái, sau lưng là anh chàng “gà tây chân dài”
vụng về co chân ngồi, đầu gối chạm gần đến mang tai. Cô đi chầm chậm
trên đường Cổ Ngư, họ không nói chuyện nhiều, anh chàng đằng sau chúi
mũi vào chiếc máy ảnh trên tay, ghi lại những góc Hà Nội chớm thu thơ
mộng. Lúc dừng lại ăn trưa, anh ta bảo cô gái có mùi hương nước hoa rất
tuyệt, rất ngọt ngào. Cô khẽ mỉm cười, thầm nghĩ bụng, đúng là loại nịnh
đầm, sáng nay dậy muộn, trang điểm còn qua loa, đâu có nhớ đến xịt nước
hoa. Ngày đầu tiên trôi qua nhạt nhẽo, cô thầm mong tuần lễ này sẽ qua
thật nhanh.
Ảnh: Linh Phạm.
|
Ngày thứ hai, trời trở gió, cô mặc chiếc áo dài tay màu lá úa, anh ta
mỉm cười và nói nó rất hợp với mùa thu. Người xứ lạnh trở về không sợ
rét, anh vẫn diện áo pull “I Love HN” với chiếc quần short thể thao. Họ
lại lang thang qua những nẻo đường Hà Nội, hương hoa sữa len vào từng
sợi gió, cô nhắm mắt hít thật sâu. Lúc dừng lại ăn trưa, anh nghệ sỹ lơ
ngơ cười bảo, hóa ra hôm trước là mùi Hà Nội, chứ không phải mùi nước
hoa của cô. Cô gái phì cười:
- Đấy là hương mùa thu, hương hoa sữa Hà Nội anh biết không?
- Hoa sữa à, nó có giống mùi cốm không?
- Hoa sữa à, nó có giống mùi cốm không?
Chút xíu thì cô gái bị sặc nước vì câu hỏi của anh chàng, thế là chiều
hôm đó, từ đồng sự, cô trở thành hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ, đưa
anh “cả Ngố” đi nếm hương cốm làng Vòng. Những trái hồng chín mọng,
chuối chín cuốc thơm vàng, hòa vào màu cốm xanh non, thêm chút hương
nồng nàn hoa sữa, thu Hà Nội được "dệt" nên như thế.
Vừa khum khum bàn tay hít hà hương cốm mới, anh vừa đưa mắt nhìn cô gái tủm tỉm cười.
- Mặt em có dính cốm à? Cô loay hoay phủi 2 bầu má tròn trịa.
- À không, không phải vậy, anh đang nghĩ nếu em có nước hoa hương cốm chắc chắn anh sẽ mua cho bạn gái. Cả nước hoa mùi hoa sữa nữa.
- À không, không phải vậy, anh đang nghĩ nếu em có nước hoa hương cốm chắc chắn anh sẽ mua cho bạn gái. Cả nước hoa mùi hoa sữa nữa.
Cô gái phì cười, chắc rằng sau này anh ta sẽ là người sáng chế ra hai
loại nước hoa mang mùi hương độc đáo ấy. Hôm đó, họ cùng nhau đi quanh
hồ Hoàn Kiếm, đi thăm Phủ Tây Hồ. Hương hoa sữa nồng nàn mang cho ta
nhiều xúc cảm. Tối về trời trở lạnh, cô ái ngại bắt taxi cho anh về vì
anh mặc mong manh quá, anh nằng nặc không chịu, đòi cầm lái đưa cô về
tận nhà rồi mới bắt xe về khách sạn vì lo đường xa cô gái cảm lạnh.
Lâu lắm rồi cô gái mới ngồi sau lưng một người đàn ông, hương nước hoa
nhẹ nhàng của anh khiến cô thoáng xao xuyến, cô luôn thích những người
đàn ông có bờ vai rộng, giống như một bức tường thành che chắn cho cô
khỏi những phong ba, những bon chen, tính toán đến gai người ngoài kia.
Miên man suy nghĩ, cô chẳng kịp chú ý đến những gì anh nói.
- ... không?
- Dạ? Anh nói gì cơ?
- Anh hỏi anh đi chậm thế này em có lạnh không? Hóa ra lái xe máy ở Hà Nội không khó như anh tưởng. Anh chàng cười khoái trí.
- Cũng không lạnh lắm anh ạ, đi gần ô tô cũng ấm.
- Thế để anh vượt lên đi cùng cái xe xanh xanh, to đùng trên kia cho em ấm nhé.
- Dạ thôi, anh cứ lên đi cùng xe rác đi, em đi bộ là đủ ấm rồi.
- Dạ? Anh nói gì cơ?
- Anh hỏi anh đi chậm thế này em có lạnh không? Hóa ra lái xe máy ở Hà Nội không khó như anh tưởng. Anh chàng cười khoái trí.
- Cũng không lạnh lắm anh ạ, đi gần ô tô cũng ấm.
- Thế để anh vượt lên đi cùng cái xe xanh xanh, to đùng trên kia cho em ấm nhé.
- Dạ thôi, anh cứ lên đi cùng xe rác đi, em đi bộ là đủ ấm rồi.
Hai người cùng cười, hóa ra cô gái không khô khan như anh tưởng, và hóa ra anh ta cũng là một người biết đùa.
Lần gặp nhau tiếp theo đã bắt đầu thú vị hơn, những câu chuyện trải dài
trên những con đường vắng. Cô gái thích ngồi sau lưng anh, nghe mùi
hương nước hoa của anh nhè nhẹ phảng phất. Hoa sữa rơi, bám đầy trên mái
tóc, trên áo, trên vai của hai người. Anh hay kể cho cô nghe về mùa
đông xứ lạnh, nơi có rất nhiều loài hoa nhưng không có thứ hoa nhỏ bé
nào mang cái nồng nàn của hoa sữa. Anh để tên cô gái trong điện thoại
là: MF Girl - cô gái hoa sữa, người thỉnh thoảng lại gợi cho
anh nhớ đến cô gái Hoa Tử Đằng đang đợi chờ một đám cưới ở đất nước nơi
anh thuộc về.
Những lúc đi bên anh, cô gái thấy lòng nhẹ nhõm, những câu chuyện vụn
vặt mỗi ngày lại trở nên ý nghĩa hơn, công việc mỗi ngày nhiều hơn,
nhưng những niềm vui vẫn đến. Cô luôn biết rằng có một người con gái
luôn lo lắng cho người đàn ông có bờ vai vững chắc kia, ấy vậy mà đôi
khi thấy anh nghe điện thoại, cô gái vẫn chợt buồn.
Những con đường Hà Nội quanh co, dường như đều ghi dấu những bước chân
của họ. Đã mấy lần họ đi quanh Hồ Tây, cảm nhận cái hương đêm tĩnh mịch,
thăm thẳm và cô tịch.
- Cứ đi suốt vậy, em có mệt không? Anh thầm thì.
- Không, em thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn làm hành chính nhiều. Em lười mà. Cô gái đùa.
- Anh thấy ngại vì làm phiền em nhiều quá.
- Anh không phiền thì em mới ngại, cô cười mỉm. Em được trả lương cho những việc như thế này mà.
- Con gái cá tính như em, e rằng sau này sẽ vất vả.
- OMG, hôm nay anh mới trổ tài xem bói nhé. Chân em cũng hơi dài, đi lấy tiểu gia nên vất vả tiêu tiền đúng không anh? Cô nói lảng đi.
- Em hiểu ý anh mà.
- Không, em thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn làm hành chính nhiều. Em lười mà. Cô gái đùa.
- Anh thấy ngại vì làm phiền em nhiều quá.
- Anh không phiền thì em mới ngại, cô cười mỉm. Em được trả lương cho những việc như thế này mà.
- Con gái cá tính như em, e rằng sau này sẽ vất vả.
- OMG, hôm nay anh mới trổ tài xem bói nhé. Chân em cũng hơi dài, đi lấy tiểu gia nên vất vả tiêu tiền đúng không anh? Cô nói lảng đi.
- Em hiểu ý anh mà.
Cô gái lặng im, không biết phải nói gì, cô cảm giác, trước anh, cô đã
trở nên trong suốt, đến mức có thể nhìn xuyên qua. Cô cá tính, ngang
ngược và ương bướng, sống rất Tây mà cũng rất bảo thủ. Cô gái thường xù
mình ra như nhím, lặng thinh trước những thị phi, không phân bua, không
cãi vã. Tại sao anh lại có thể hiểu cô như thế, dù rằng chỉ tiếp xúc
không lâu.
Trái tim cô như run lên, anh không nói nhiều, nhưng âm điệu ấy, nó găm
vào lòng cô như một mũi dao. Có đôi giọt sầu đọng trong khóe mắt cô, dù
cô đã gồng mình ghìm tiếng nấc. Anh như nghe được tiếng lòng cô thổn
thức, cũng lặng im. Đêm ấy họ đã lang thang suốt đêm, trên khắp những
con phố dài, Hà Nôi sương mờ đẹp hơn cả những lời thơ, cô vòng tay qua
bụng ôm anh nhẹ nhàng. Anh lặng đi, mặc tiếng chuông điện thoại vang lên
từng hồi, khúc nhạc chờ “Chỉ có ta trong đời” vang lên văng vẳng: “Đời
vẽ tôi tên mục đồng, rồi vẽ thêm con ngựa hồng, từ đó cứ lông bông...”
Chỉ còn một ngày nữa thôi, anh sẽ phải rời xa nơi này, nơi cha mẹ anh
thường kể về như một chùm khế ngọt, chút nuối tiếc chợt dâng lên, cay
cay nơi sống mũi.
Đêm cuối cùng họ đi cùng nhau, cô gái dẫn anh đến quán cà phê quen cô
vẫn ngồi, cái không gian trầm mặc đến lạ, chỉ có tiếng nhạc Trịnh vang
lên văng vẳng cho tiếng lòng đồng vọng. Họ không nói nhiều, cùng nhau
nhâm nhi một vài ly rượu trắng, công việc của anh đã xong, anh chẳng còn
lý do gì để ở lại đây. Cô gái cúi mặt, thoáng nghe có chút buồn như
liều thuốc độc tan dần vào mạch máu. Có chút gì đó lạc lõng, vỡ vụn ra
như pha lê bên trong cô, nghe rõ lắm cái nhức nhối của những mảnh pha lê
đã cứa vào từng thớ thịt.
Rượu nồng, hoa sữa còn nồng nàn hơn, cái hương thu Hà Nội ướt đẫm trong
đêm.
Cô nói sẽ đưa anh về khách sạn. Ngồi sau anh, cô vòng tay ôm hững
hờ như một người tình xa mà tình cảm đã nhạt. Anh cảm nhận rõ cánh tay
gầy của cô đang run rẩy, dù đêm thu không lạnh. Anh vỗ nhẹ lên bàn tay
hờ hững của cô như an ủi, cô rút tay về, nhét vào hai túi áo khoác mỏng
của anh, đổ tấm thân mệt mỏi lên lưng anh, nghe rõ tiếng trái tim anh
đang loạn nhịp. Họ thầm mong con đường ấy sẽ dài ra mãi, để phút ấm êm
kia kéo dài vô tận. Anh đi rất chậm, họ không nói gì cả, anh lặng nghe
những bông hoa sữa li ti rơi xuống phố, cô âm thầm đếm những cột đèn
đường.
Một giờ khuya, chiếc xe dừng lại trước khách sạn của anh. Anh xuống xe, bối rối nói: “Thôi, anh vào đây, em về cẩn thận…”
Cô gái ngẩn ngơ, chạm tay vào tay lại rồi lại rụt lại, cô không muốn
về, không muốn để vuột mất cơ hội cuối cùng được bên anh, họ nhìn sâu
vào mắt nhau, anh thấy một khoảng không trống trải sâu thăm thẳm trong
lòng mắt người con gái Việt, mái tóc đẹp của cô rối bù vì sương đêm và
gió. Anh nắm tay cô, siết chặt. Trong giây lát, họ tin vào cái thứ gọi
là "định mệnh".
Bất chợt lời hát quen thuộc vang lên: “Đời vẽ tôi tên mục đồng...”.
Giây lát, họ trở về thực tại. Cô gái rụt tay lại bối rối leo lên xe, anh
sững sờ, tiếng nhạc vẫn vang lên, có một người đang chờ đợi anh ở nơi
xa xôi kia, và tên mục đồng vẫn cần một căn nhà để trở về.
Cô phóng xe đi trong đêm, hai hốc mắt khô khốc, cô hoài niệm về con tàu
và những sân ga, có thể, trong cuộc đời này, cô chỉ là một sân ga xép
mà con tàu anh đi qua. Ba giờ sáng, cô lao vào buồng tắm, nước ấm khiến
cô mềm nhũn. Dường như cô vừa trải qua một cơn say.
Sáng hôm sau, cô nhắn tin chúc anh lên đường may mắn, khách sáo như một
đối tác làm ăn. Ngày khai trương triển lãm, anh quay lại Việt Nam cùng
người con gái sẽ đi cùng anh đến suốt cuộc đời, cô chạm cốc chúc mừng
họ, chúc mừng triển lãm thành công, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông to
lớn không chút e ngại. Anh mỉm cười trước sự chín chắn và tỉnh táo của
cô, hóa ra cô mạnh mẽ hơn anh tưởng.
Họ cùng nhau đi qua một cơn say, không hẳn là yêu, mà cũng không thể
nói là chưa từng rung động. Có đôi lúc khi một mình lang thang trên phố,
cô vẫn nhớ về một tấm lưng vững chắc, về những câu đùa có duyên của
chàng nghệ sỹ, còn anh, mỗi khi đạp lên những chiếc lá khô trên miền đất
lạ, anh sẽ thoáng nghe đâu đây mùi hương hoa sữa vương trên mái tóc dài
của người còn gái Việt mảnh mai. Say thôi, một cơn say ma mị, đủ để họ
nhớ nhau đến cuối cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét