Nhắc đến Trần Thành, phần lớn những người đã sinh sống tại Sài Gòn trước
đây, đều nghĩ ngay đến ông Bang trưởng Triều Châu, "vua không ngai của
vương quốc người Hoa Chợ Lớn".
Để đạt được địa vị như vậy, Trần Thành
đã phải trải qua không biết bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn để vươn lên từ
hai bàn tay trắng. Thế nhưng, sản nghiệp khổng lồ mà ông ta dày công xây
đắp cuối cùng cũng tan theo lạc thú.
Từ anh lao công cọ rửa thùng dầu...
Trong
hoàn cảnh khốn khó, loạn lạc của đất nước Trung Hoa những năm trước Đệ
nhị thế chiến, giống như nhiều người Hoa khác, cậu thiếu niên Trần Thành
đã cùng với gia đình, lưu lạc sang Việt Nam, tha phương cầu thực. Trước
Cách mạng Tháng Tám, Trần Thành vẫn còn bữa đói, bữa no. Lang thang, gõ
cửa các hãng xưởng của những đồng hương trong vùng Chợ Lớn, chỉ mong
kiếm được một công việc làm, đủ cơm ngày hai bữa.
Dịp
may đến, Trần Thành được một ông chủ họ Trịnh thu nhận vào làm công tại
một cơ sở sản xuất dầu thực vật. Cơ sở này chuyên thu mua đậu nành, đậu
phộng, đem về ép, rồi chế biến thành dầu ăn, bán ra thị trường. Lúc bấy
giờ, chưa có máy móc, ngoại trừ khâu ép dầu phải dùng máy nổ, kéo các
trục ép sát vào nhau. Mọi công đoạn khác đều làm thủ công, sức người là
chính. Công việc đầu tiên của Trần Thành trong cơ sở này là cọ rửa các
thùng chứa, một loại lao động phổ thông, không cần trình độ, do đó đồng
lương cũng chẳng là bao. Nhưng đối với hoàn cảnh của Trần Thành lúc bấy
giờ, như thế đã là hạnh phúc.
Cần
mẫn với công việc hàng ngày, cậu thanh niên Trần Thành không bao giờ
kêu ca, phàn nàn dù nặng nhọc đến mấy. Đã thế, tuy hết giờ làm, nhưng
Trần Thành luôn vui vẻ phụ giúp người khác làm thêm những phần việc
không thuộc trách nhiệm của mình, như quét dọn cơ xưởng, góp nhặt các
nguyên vật liệu rơi vãi, sắp xếp ngăn nắp dụng cụ… Chính vì thế mà chẳng
bao lâu ông ta đã chinh phục được cảm tình của nhà chủ, được giao hết
khâu vệ sinh nhà xưởng. Được tin dùng, Trần Thành càng tỏ ra năng nổ hơn
nữa. Ông phân chia công việc thật công bằng và hợp lý, bản thân ông
lãnh phần công việc còn nặng nề hơn những người khác. Chính cách hành xử
này đã khiến chủ nhân họ Trịnh càng hài lòng hơn nữa.
Uy
tín của Trần Thành đối với chủ và cả anh em công nhân ngày càng lên
cao, từ đó ông được ông chủ Trịnh cho đi thu mua nguyên liệu ở nông thôn
các tỉnh miền Tây. Trần Thành sau này từng tâm sự, đây là giai đoạn vô
cùng quan trọng, đã làm thay đổi cuộc đời ông ta. Từ một người lao động
chân tay, suốt ngày ru rú ở một góc tối tăm trong xưởng, ông bước ra xã
hội rộng lớn bên ngoài và ngỡ ngàng làm quen với việc kinh doanh. Điều
này đã mở rộng tầm mắt cho ông, để ông quyết tâm học hỏi ở trường đời và
tích lũy vốn sống vô cùng quý báu cho sự nghiệp làm ăn.
Chẳng
nề hà gian khổ, Trần Thành lặn lội đến tận những vùng sâu, vùng xa để
thu mua đậu phộng, đậu nành. Ông tỏ ra giản dị, chân thật và rất hòa
đồng với người nông dân. Không bao giờ lợi dụng tình trạng trồi sụt của
thị trường để ép giá. Ông cũng chẳng bao giờ sai hẹn và hứa hẹn những gì
mà không làm. Mua rẻ, thì Trần Thành ghi vào sổ sách là rẻ. Mua cao,
thì ông ghi cao. Trần Thành tuyệt nhiên không bao giờ kê giá lên để
hưởng lợi. Phương cách mua bán lấy chữ Tín làm đầu trên đây đã tạo được
niềm tin với nhà nông, và họ rỉ tai nhau giành ưu tiên bán sản phẩm cho
Trần Thành. Để tưởng thưởng, ông chủ Trịnh thường xuyên cho trích hoa
hồng và ban tiền thưởng hậu hĩ.
Nhưng
phần thưởng lớn nhất mà Trần Thành được hưởng, là ông đã trở thành
người đứng đầu toàn bộ khâu thu mua của xưởng. Thế là ông có dịp đi khắp
nước, từ miền Đông ra tới miền Trung và chính ông đã mở rộng việc thu
mua sang tận Campuchia, biến địa bàn này thành nơi cung cấp lớn nhất. Từ
khi Trần Thành góp sức, xưởng của ông chủ Trịnh không còn tình trạng
thiếu nguyên liệu để sản xuất.
Lúc
này Trần Thành đã lập gia đình và đã tích lũy được một số vốn. Nhận
thấy Trần Thành có nhiều đức tính tốt, và khả năng đặc biệt trong kinh
doanh, nhất là rất có chí tiến thân. Hơn nữa, Trần Thành đã đóng góp
phần công sức to lớn cho hãng, nên bằng tất cả lòng yêu thương, họ Trịnh
quyết định cho Trần Thành được độc lập gây dựng cơ nghiệp. Tin tưởng
vào sự thành công của Trần Thành, ông chủ Trịnh không những khuyến khích
mà còn cho Trần Thành vay một số vốn lớn để đầu tư. Trước mắt, ông cho
Trần Thành độc quyền cung cấp nguyên liệu sản xuất cho hãng của ông ta.
Chẳng bao lâu, Trần Thành trở thành nhà cung cấp các loại hạt có dầu cho
hầu hết các hãng xưởng ở khắp miền Nam.
... trở thành ông chủ hãng bột ngọt Vị Hương Tố
Sự
nghiệp và tài sản của Trần Thành tăng nhanh theo tốc độ phi mã, khiến
người ta kinh ngạc. Không những đã hoàn lại vốn cho ông chủ Trịnh, Trần
Thành còn đủ khả năng thâu tóm mọi nguồn hàng của ngành nghề này. Khi đã
gây dựng được một cơ nghiệp khá vững chắc, Trần Thành xoay ra đầu tư
vào các hướng kinh doanh và sản xuất khác. Với nhãn quan kinh doanh xa
rộng, ông còn cất công đến Nhật Bản, Đài Loan, Singapore… tham quan các
xí nghiệp lớn để học hỏi cách tổ chức và điều hành của họ, đồng thời tìm
hiểu thị trường.
Trên
thế giới, có nhiều ngành sản xuất nổi tiếng, lợi nhuận cao. Nhưng Trần
Thành lại rất say mê ngành công nghiệp thực phẩm. Ông suy nghĩ, ăn uống
là nhu cầu hàng đầu của con người. Cứ nhìn vào sự thành công của "vua
bánh kẹo Mỹ", sức hấp dẫn toàn cầu của đại Công ty CocaCola, hẳn biết.
Đầu óc nhạy bén của Trần Thành đã nghĩ ngay đến bột ngọt. Đây là một
loại gia vị cần thiết cho bữa ăn của mọi gia đình, vì thế, nhu cầu của
sản phẩm này trên thị trường to lớn biết chừng nào. Vào thời điểm đó, ở
miền Nam còn phải dùng bột ngọt của Nhật Bản và Đài Loan, với số lượng nhập có hạn.
Trần
Thành tính toán: Nếu như có một nhà máy sản xuất bột ngọt trong nội
địa, bước đầu, chất lượng sản phẩm do mình làm ra có thể chưa bằng người
ta, do khâu kỹ thuật còn yếu kém. Nhưng, nếu có một nhà máy với trang
thiết bị hiện đại, công nghệ chế biến tiên tiến, thì việc đạt được 80%
chất lượng của họ là điều nắm chắc trong tay. Từ đó, ưu điểm giá rẻ sẽ
chiếm dần thị phần và đánh bạt được hàng ngoại nhập.
Với
lập luận hợp lý đó, năm 1960, Trần Thành đã cho ra đời Nhà máy sản xuất
bột ngọt Vị Hương Tố, có công suất lớn, với trang thiết bị nhập từ Nhật
Bản, được đánh giá là hiện đại nhất Đông Nam Á lúc bấy giờ. Công việc
sản xuất và kinh doanh của nhà máy sớm đi vào ổn định. Ngay bước đầu,
nhờ chất lượng sản phẩm chẳng thua kém gì của Nhật Bản và Đài Loan, mà
giá cả lại rẻ hơn. Vì thế, bột ngọt Vị Hương Tố sớm được các bà nội trợ
ủng hộ nhiệt tình.
Số
lượng xuất xưởng ngày càng tăng cao. Nhà máy đã chạy hết công suất vẫn
không đáp ứng được nhu cầu của thị trường. Đến nỗi, chỉ khi nào không
mua được bột ngọt Vị Hương Tố, người tiêu dùng mới hỏi đến bột ngọt
ngoại nhập. Thừa thắng xông lên, Nhà máy bột ngọt Vị Hương Tố còn sản
xuất thêm các mặt hàng mì gói, mì chay, nước tương, tàu vị yểu và đều
rất thành công.
Suốt
thập niên 60 của thế kỷ trước là thời gian cực thịnh của Trần Thành. Từ
lợi nhuận kếch xù của Nhà máy bột ngọt Vị Hương Tố, ông tiếp tục đầu tư
vào nhiều ngành nghề khác như: Ngũ cốc, khách sạn, nhà hàng, bệnh viện,
và trường học, mà lĩnh vực nào cũng đạt thắng lợi một cách mỹ mãn.
Không dừng lại ở đó, Trần Thành còn mạnh dạn đầu tư ra nước ngoài trong
nhiều lĩnh vực khác nhau, như bất động sản, khách sạn, nhà hàng. Tuy
không biết số vốn mà Trần Thành đầu tư ở Singapore, Đài Loan, Hồng Công
là bao nhiêu, nhưng các nhà tài phiệt Chợ Lớn nói rằng, nó còn lớn hơn
tài sản của Trần Thành ở Việt Nam.
Một
trong những ưu điểm của Trần Thành là do xuất thân từ công nhân nghèo
khó, nên khi trở thành ông chủ, ông đặc biệt quan tâm đến đời sống của
công nhân một cách thiết thực. Nếu ai có tang cha, mẹ, vợ, chồng, con
cái, Trần Thành sẽ tặng một quan tài và biếu thêm một tháng lương để lo
việc ma chay. Ông sống gần gũi và hòa đồng với mọi người. Bất cứ công
nhân nào cũng có thể gõ cửa phòng ông chủ để trình bày nguyện vọng, hoặc
xin giúp đỡ những lúc gặp khó khăn. Trần Thành luôn chịu khó lắng nghe,
tùy theo hoàn cảnh và trường hợp của mỗi người mà giúp đỡ.
Cách
đối nhân xử thế như thế đã giúp cho Trần Thành có được một đội ngũ công
nhân luôn làm việc nhiệt tình và hết sức trung thành với ông. Uy tín
ngày càng lớn, mới 40 tuổi, Trần Thành đã được bầu làm Bang trưởng Triều
Châu và là một trong những nhân vật không chỉ được cộng đồng người Hoa
tại miền Nam Việt Nam, mà cả chính quyền Sài Gòn kiêng nể.
Không
ai có thể biết được chính xác tài sản của Trần Thành là bao nhiêu,
nhưng người Sài Gòn - Chợ Lớn gọi ông là "tỉ phú của tỉ phú". Thời đó,
có nhà báo hỏi ông bí quyết để thành công trong kinh doanh? Trần Thành
nói, đó là điều mà người Á Đông đã biết từ ngàn xưa. Chữ Tín, lòng trung
thực và sự kiên trì. Làm ăn mà không giữ được chữ tín và sự trung thực
thì suốt đời chỉ là "tả cống chảy" (người làm công), chẳng bao giờ có
thể trở thành "tài xì thẩu" (ông chủ lớn). Của cải mất đi còn có thể gây
dựng lại được, nhưng uy tín không còn thì coi như trắng tay.
Trần
Thành kể, thời kỳ mới khởi nghiệp, có một lần ông đã gom hết vốn liếng
có được đánh một chuyến hàng thật lớn từ Nam Vang (Campuchia) về. Chẳng
may, toàn bộ chuyến hàng đó bị thất lạc, mất trắng. Coi như ông hoàn
toàn bị phá sản, nợ nần ngày càng chồng chất. Trần Thành tưởng chừng như
không còn có thể gượng dậy nổi.
Một
thời gian ngắn sau, khi cơn sốc đã tạm lắng, Trần Thành nghe ngóng dư
luận trong số những người quen thân, thử coi uy tín của mình còn hay
không? Biết chắc niềm tin của họ đối với ông không những chẳng chút suy
chuyển, mà còn tỏ ra rất cảm thông. Trần Thành yên tâm đứng dậy, làm lại
từ đầu. Ông ta vay mượn vốn liếng, và chí cốt làm ăn với sự thận trọng
hơn trước. Chỉ một thời gian ngắn, Trần Thành lại vươn lên, trả hết nợ
nần, ơn nghĩa, và bước vào hàng những ông chủ lớn.
Tỉ phú làm sao qua được ải mỹ nhân!
Triết
lý sống của Trần Thành là lúc khởi nghiệp phải biết cần kiệm và tránh
xa những chốn ăn chơi. Ông nói, làm ăn cũng giống như đi tu. Không nên
dính líu đến rượu chè, cờ bạc và phụ nữ. Nhưng đó cũng chỉ là mớ lý
thuyết, mang tính dạy đời của một con người đã nắm trong tay hàng đống
của cải. Kỳ tình, khi đã trở thành "tỉ phú của tỉ phú", Trần Thành cũng
sa đà vào con đường ăn chơi và mê gái chẳng ai sánh kịp. Người dân Sài
Gòn - Chợ Lớn, ắt hẳn vẫn chưa quên chuyện tình nổi đình nổi đám một
thời giữa Trần Thành với diễn viên điện ảnh Thang Lan Hoa nổi tiếng của
Đài Loan dạo đó.
Trong
một lần sang Việt Nam biểu diễn, theo lời mời của cộng đồng người Hoa,
thông qua một số bang trưởng nhan sắc của Thang Lan Hoa đã làm cho trái
tim quen đập theo nhịp tính toán của "ông vua không ngai trong vương
quốc Chợ Lớn" không còn tự chủ được nữa. Trần Thành đã tìm mọi cách làm
quen và gần gũi người đẹp. Để đạt được mục đích, ông Bang trưởng Triều
Châu đã không ngại bỏ ra hàng núi tiền dưới chân Thang Lan Hoa. Cuối
cùng, những món quà tặng của nhà tỉ phú đa tình này là những viên đá quý
đắt giá, hiếm hoi trong thế giới kim hoàn, cũng đã làm lóa mắt mỹ nhân
xứ Đài.
Từ
đó, Trần Thành thường xuyên đi về Đài Loan như đi chợ. Ông sẵn sàng
quăng tiền qua cửa sổ một cách hào phóng, để mua lấy lạc thú hàng đêm.
Dường như Trần Thành đã quên rồi cái thuở cơ hàn, cọ rửa thùng chứa dầu
cho ông chủ Trịnh với đồng lương ít ỏi.
Sau khi chia tay với cô đào Thang Lan Hoa, Trần Thành thường qua lại Singarpore để làm ăn. Vốn là người rất mê tín, tại Singapore,
ông ta là khách hàng ruột rà của một vị bốc sư, được dân địa phương
phong tặng là "ông tiên". Chính từ "ông tiên" này, đã ráp nối cho Trần
Thành dính líu với một phụ nữ bản xứ, sinh được một người con gái. Cuối
cùng, vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ trước. Khi đến ăn chơi
tại vũ trường Maxim, Trần Thành lại bị một vũ nữ trẻ đẹp hốt xác. Về
sau, cô vũ nữ này trở thành vợ bé không biết thứ mấy của Trần Thành. Có
điều, sau năm 1975, họ vẫn còn ăn ở với nhau.
Trong số các con trai đời vợ đầu của Trần Thành, có người về Việt Nam
làm ăn từ năm 1990 đến 2000. Người này kinh doanh ngành nhà hàng và vũ
trường. Có thời gian khai thác vũ trường Queen Bee nổi tiếng trên đường
Nguyễn Huệ.
Theo Đoàn Thiên Lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét