Cho tình yêu để nhận tình yêu
Có thể người nào đó mà bạn yêu thương và tin cậy đã
làm tan vỡ trái tim bạn. Tôi biết nói điều này chỉ an ủi được bạn chút
ít thôi, nhưng tôi cần phải nói rằng nhiều người khác, trong đó có cả
tôi, đã từng trải nghiệm cái điều chẳng dễ chịu chút nào đó. Nhưng sự
tan vỡ và phản bội không làm cho bạn trở thành người vô giá trị. Một mối
quan hệ tan vỡ chỉ có nghĩa rằng đó là một mối quan hệ không thích hợp
với bạn mà thôi. Giờ đây tôi biết rằng có thể bạn thấy thật khó hiểu vì
sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế, nhưng một ngày nào đó bạn sẽ
hiểu. Còn bây giờ bạn đừng nên phạm phải cái việc sai lầm là bấm nút tắt
đối với khả năng yêu và được yêu của bạn. Trong một thời gian, tôi đã
không tin rằng Chúa tạo ra một người phụ nữ dành cho tôi. Tôi cô đơn và
cố thúc đẩy tình bạn thành tình yêu ngay cả khi tình cảm của tôi không
được đáp lại. Nhưng Kanae đã dạy tôi về sự cao đẹp của tình yêu thực sự,
trong đó cả hai người đều được cho và được nhận tình yêu. Sự cô đơn có
thể khiến bạn cảm thấy rằng bạn nên chấp nhận một mối quan hệ tình cảm
khiến bạn dễ chịu hơn dù thiếu ánh sáng của tình yêu. Nhưng bạn không
nên thỏa hiệp với tình yêu. Thay vì thế, bạn hãy tin ở tình yêu.
Bạn hãy hiểu rằng có nhiều người độc thân sống một
cách vui vẻ và mãn nguyện. Tôi quen biết những người không lập gia đình
có cuộc sống rất hạnh phúc. Riêng tôi, tôi đã có khao khát mãnh liệt
rằng một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn và có gia đình riêng, nhưng qua thời
gian tôi đã đặt khao khát đó vào bàn tay của Chúa. Tôi để Người quyết
định tôi có nên tiếp tục sống độc thân hay không.
Vâng, tôi thừa nhận rằng tôi đã cầu Chúa làm cho Kanae
yêu tôi, nhưng cô ấy cũng cầu Chúa cho tôi yêu cô ấy. Tất nhiên, khi đó
tôi không biết điều ấy. Tốt hơn hết bạn nên nhờ Chúa giúp bạn tìm người
mà Chúa muốn bạn chia sẻ cuộc đời. Hãy cầu nguyện thế này: "Lạy Chúa,
hãy mang tình cảm của con dành cho người đó ra khỏi con nếu như đó không
phải là ý Chúa, hoặc nếu anh ấy (cô ấy) là người Chúa muốn dành cho
con, thì xin Người hãy để chúng con yêu nhau theo kế hoạch của Người".
Đừng bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tình yêu. Có thể bạn
từng cố gắng và đã thất bại. Có thể bạn từng có những mối quan hệ tình
cảm chẳng đi đến đâu cả. Hãy coi chúng là sự chuẩn bị cho tình yêu đích
thực. Tôi từng có những mối quan hệ tình cảm không phát triển như mong
muốn. Tôi đã mở rộng trái tim chỉ để phát hiện ra rằng người tôi có cảm
tình muốn làm bạn với tôi hơn là muốn trở thành người yêu của tôi – hoặc
tồi tệ hơn, không muốn cả hai! Mặc dù những lần tan vỡ và bị từ chối
khiến tôi rất đau khổ, tôi đã không từ bỏ việc tìm kiếm tình yêu, không
ngừng yêu. Điều đó cũng quan trọng lắm. Không có tình yêu chúng ta chẳng
là gì cả.
Trong nhiều năm tôi đã cầu nguyện, cầu nguyện và cầu
nguyện để một người phụ nữ thực sự yêu tôi. Tôi đã bao giờ nản chưa nhỉ?
Có đấy! Đôi khi tôi nghĩ đến việc từ bỏ và gia nhập vào Quân đoàn Lê
dương Pháp chăng? (Tôi thích đồng phục của họ, nhưng việc hành quân và
bắn giết rõ ràng là những thách thức lớn!).
Điều quan trọng là tôi đã không từ bỏ, và tôi khuyến
khích bạn đừng bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tình yêu. Hãy hành động theo
niềm tin của mình. Hãy cầu nguyện để xin sự dẫn dắt của Chúa, tập trung
vào việc rèn luyện để trở thành người tốt nhất có thể, và mở rộng cánh
cửa trái tim trước những khả năng, những cơ hội sẽ đến với bạn.
Tôi không muốn bất cứ ai phải chịu đựng sự cô đơn, bị
từ chối, hoặc phải trải qua đau khổ. Tôi hy vọng con đường dẫn đến tình
yêu và hôn nhân của bạn bằng phẳng hơn của tôi, tuy nhiên tôi đã hiểu ra
rằng những thách thức mà tôi phải đương đầu đã dạy cho tôi biết coi
trọng hạnh phúc mà tôi đã tìm thấy. Chúa không muốn tôi phát hiện ra
tình yêu thực sự của mình cho đến khi tôi đủ chín chắn để biết trân
trọng và nuôi dưỡng nó.
Kinh Thánh dạy chúng ta về ba món quà tinh thần – niềm
tin, hy vọng và tình yêu – "Món quà lớn nhất trong ba món quà đó là
tình yêu". Món quà lớn nhất là món quà mà chúng ta có thể tận hưởng một
cách đầy đủ với người chúng ta yêu khi chúng ta thực sự trưởng thành về
mặt tinh thần, cảm xúc và thể chất.
Giống như hầu hết thanh niên khác, tôi đã nghĩ mình
được chuẩn bị để yêu từ khi bước vào tuổi mới lớn, nhưng bây giờ tôi
hiểu rằng Chúa muốn tôi có những kinh nghiệm nhất định. Đã vài lần Người
cử tôi đi khắp thế giới diễn thuyết trước hàng triệu người và tận mắt
nhìn thấy cảnh lộng lẫy và đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi cũng như
sự bần cùng gây ám ảnh khôn nguôi. Chúa thậm chí cho phép tôi có những
mối quan hệ tình cảm chẳng đi đến đâu để tôi biết trân trọng người thích
hợp mà tôi sẽ tìm thấy. Người cho phép trái tim tôi tan vỡ để tôi biết
trân trọng sự trọn vẹn của tình yêu. Sự kết thúc của một mối quan hệ
tình cảm khiến tôi đau khổ đến mức không thể diễn tả bằng lời, và sự tan
vỡ khẳng định nỗi sợ bị từ chối của tôi. Tôi không muốn trở nên lâm ly
đâu, nhưng sau trải nghiệm đó tôi quả thực thẫn thờ một thời gian. Đã
vài năm tôi nỗ lực tạo dựng lại sự tự tin và xây dựng mối quan hệ mới.
Tôi kết bạn với một số phụ nữ tuyệt vời, nhưng tôi thường cảm thấy cô
đơn và khao khát có được một mối quan hệ thực sự lâu dài, sâu sắc.
Có thể ngay lúc này đây bạn đang cảm thấy cô đơn và
không được yêu, nhưng hãy coi thử thách này là sự chuẩn bị để bạn đón
nhận những năm tháng hạnh phúc lâu dài. Tôi biết đối với một số người,
những lời này của tôi nghe có vẻ quá lạc quan hoặc ngây thơ, và có nhiều
lần trong đời tôi có lẽ đã từng cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ, nhờ
niềm tin trong hành động, chiếc ly không của tôi đã được rót đầy đến mức
trước đây có nằm mơ tôi cũng không dám mơ tới.
Sự cạnh tranh của trái tim
Nếu chuyện tình cảm của bạn diễn ra êm ả, thì bạn nên
cảm thấy biết ơn. Nếu bạn phải vất vả mới tìm người thương của mình như
tôi thì bạn nên biết rằng trong trường hợp của tôi thắng lợi cuối cùng
thực sự vẻ vang. Hãy tin vào điều đó, và tôi sẽ nguyện cầu rằng điều đó
sẽ trở thành sự thật với bạn cũng như nó đã trở thành sự thật với tôi.
Tôi cảm thấy rất biết ơn và cảm kích vì cuộc sống của tôi đã diễn ra
theo cách tuyệt vời đó. Tôi thậm chí không thể nói với bất cứ ai rằng
tôi đã có được cuộc sống tốt đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng, bất chấp
những khuyết tật và những khó khăn, thách thức mà tôi đã phải đối mặt.
Giờ đây tôi phải nói rằng tôi có được cuộc sống tuyệt vời này là nhờ
những khuyết tật của tôi.
Tôi khuyến khích bạn coi những thách thức trong quan
hệ tình cảm và các khía cạnh khác của đời sống là những điều may mắn
tiềm tàng. Đó là những may mắn mà một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra dù giá
trị của chúng hiện thời chưa thật rõ ràng. Ngồi đó trên tràng kỷ tại nhà
của Tammy, tôi chắc chắn đã không thấy được giá trị chứa đựng trong cái
thực tế rằng người con gái mà tôi phải lòng đã có người yêu. Khi tôi
biết rằng Kanae đã có bạn trai, tôi nghĩ trái tim tôi sắp nổ tung trong
lồng ngực.
Kanae đã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ấm áp và quan tâm,
làm sao có chuyện cô đã có bạn trai được cơ chứ? Tôi đã tự lừa phỉnh
mình chăng? Tôi bị loạn trí rồi chăng? Tôi đang nghĩ như vậy thì Kanae
và bạn trai về. Người bạn trai vừa bước vào cửa đã lập tức xông thẳng
lên cầu thang và không để ý thấy tôi đang ngồi ở tràng kỷ. Tammy chẳng
bỏ sót điều gì. Nhìn ra từ trong bếp, chị nhận thấy vẻ thất vọng của tôi
và mặt chị trắng bệch. Chị hiểu rằng trái tim tôi đang hướng về đâu khi
tôi cố nở nụ cười trước cái ôm thắm thiết của Kanae. Việc giả vờ bình
thản không còn nằm trong kế hoạch nữa.
- Vậy là em có bạn trai rồi ư? - tôi hỏi - Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?
- Khoảng một năm, anh ạ - Kanae nói.
- Khoảng một năm, anh ạ - Kanae nói.
Vực thẳm mà tôi nghĩ mình rơi vào dường như bỗng sâu
hơn. Tôi phát điên với chính mình vì đã hiểu không đúng về cô gái này,
người rõ ràng chỉ coi tôi như một người bạn mà thôi. Tôi muốn đi đến một
chỗ nào đó và dùng trán đập dập móng chân của mình, nhưng ở đó đang có
món lasagna nóng hổi. Bữa tối được dọn ra. Bạn trai của Kanae xuống với
chúng tôi, tự giới thiệu bản thân. Cậu ấy thân thiện và có vẻ là một anh
chàng tốt bụng, nhưng lúc đó tôi không có tâm trạng kết bạn với cậu ấy.
Xin Chúa tha thứ cho con, gã này chẳng liên quan gì tới con ngoại trừ
việc gã có một người bạn gái, người mà con yêu mê mệt.
Trong suốt bữa ăn, tôi cố chịu đựng để không cắn đứt
đầu anh bạn trai tội nghiệp của Kanae. Người chăm sóc của tôi và tôi ở
lại nhà của Tammy, Kanae và Yoshie cũng ở lại, vậy nên đêm đó có vẻ là
một đêm dài. Không biết gần đây có khách sạn bình dân nào không? Tôi
nghĩ.
Nhưng đó là một thái độ tồi và thật khó giải thích.
Tôi phải khẩn trương và tận dụng tình huống này mới được. Tôi sang phòng
giải trí cùng với Tammy và các con của chị, kiếm một chỗ trên chiếc
trường kỷ thật êm. Sau khi bạn trai của Kanae ra về, cô vào với chúng
tôi. Khi Tammy và bọn trẻ con đi ngủ, tôi bị bỏ lại một mình với cơn mê
đắm của mình, và trong thoáng chốc tôi đã nghĩ đến việc trải lòng cùng
cô ấy. Nhưng thay vì làm thế tôi quyết định giữ sự đứng đắn và gạt bỏ ý
nghĩ đó đi.
Có lẽ tôi đã thở dài vài lần. Có lẽ khi ấy tôi đã
không nén được vài tiếng rên rỉ. Mặc dù muốn lắm nhưng tôi đã không khóc
như một nữ thần báo thù. Tôi chìm trong cảm giác tủi thân đến nỗi tôi
không biết Kanae đã rời khỏi ghế của mình. Bỗng nhiên tôi thấy cô ngồi
xuống bên tôi và nhìn đăm đăm vào mắt tôi. Em đẹp lắm, và em không biết
tôi yêu em biết nhường nào đâu!. "Nick, em có thể nói với anh một chuyện
được không?", cô hỏi. Người "đàn ông băng giá" trong tôi tan chảy. Tôi
không thể cưỡng lại người phụ nữ này. Tôi hầu như không thể thở khi cô ở
bên tôi. Huy động mọi khả năng kiểm soát bản thân nhưng tôi vẫn phản
ứng một cách lộ liễu nhất sự run rẩy mà một gã trai đang ốm tương tư thể
hiện. Tôi cảm thấy biết ơn vì người trợ giúp của tôi đang nghe nhạc say
sưa với đôi mắt lim dim.
"Được chứ, có chuyện gì vậy?". Người con gái trong
mộng của tôi bắt đầu tâm sự với tôi về bạn trai của cô. Quan hệ của họ
không được như cô hy vọng. Kanae có những mối nghi ngờ và lo lắng về
tương lai của mối quan hệ đó. Gia đình cô không ưa cậu ta, và đã mấy
tháng rồi, từ trước khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, cô đã ấp ủ ý định
chia tay. Cô thích cậu ta, nhưng cậu ta không phải là người cô muốn chia
sẻ cả cuộc đời, cô giải thích.
Tôi khoác cho mình cái vẻ ngoài của người đang lắng
nghe chăm chú hết mức. Điều đó chắc hẳn đã được thể hiện bằng vẻ mặt đầy
quan tâm và lo lắng. Và cả vẻ sáng suốt, đồng cảm của tôi nữa. Mặc dù
tôi muốn biến thành cái xà beng nạy Kanae ra khỏi bạn trai của cô, tôi
biết cô tin cậy tôi và đang tìm kiếm lời khuyên ở tôi. Giống như một vị
thẩm phán đang trải nghiệm sự xung đột về lợi ích, tôi phải rút khỏi
"vụ" này và tuân theo phán quyết của Tòa tối cao. "Tôi hiểu những lo
lắng của em. Em lo lắng như vậy cũng có lý. Em nên cầu nguyện và xin
Chúa giúp em đi đến quyết định", tôi nói.
Nếu như Kanae đơn giản chỉ cảm ơn tôi vì lời khuyên đó
và để tôi ngồi lại một mình ở tràng kỷ rồi bước ra khỏi phòng thì
chuyện của chúng tôi đã kết thúc tại đó. Thay vì thế, đôi mắt mở to đen
láy đầy ấm áp của cô nán lại, và ngồi sát bên tôi. Tôi nghe thấy những
lời này được thốt ra và thoạt đầu tôi không thể tin chúng xuất phát từ
chính miệng của mình:
- Tôi muốn hỏi em một câu. Em có thể nói cho tôi biết điều gì xuất hiện trong tâm trí của em khi tôi nói hai tiếng: Tháp Chuông?
- Ánh mắt của chúng ta - cô đáp không chút ngập ngừng.
- Em nói thế nghĩa là thế nào? - tôi hỏi.
- Ánh mắt của chúng ta - cô nhắc lại - Em cảm thấy một điều gì đó khi chúng ta nhìn nhau, và em choáng váng bởi từ trước tới giờ em chưa từng có cảm giác đó"
- Ánh mắt của chúng ta - cô đáp không chút ngập ngừng.
- Em nói thế nghĩa là thế nào? - tôi hỏi.
- Ánh mắt của chúng ta - cô nhắc lại - Em cảm thấy một điều gì đó khi chúng ta nhìn nhau, và em choáng váng bởi từ trước tới giờ em chưa từng có cảm giác đó"
Ôi! Vậy là không chỉ mình mình bị "sét đánh", tôi nghĩ.
- Nick, từ đó em cầu nguyện và ăn chay để xin Chúa chỉ dẫn em phải làm gì - Kanae nói.
-Tại sao ở Tháp Chuông em không nói cho anh biết em đã có bạn trai?
- Em đã định xin Tammy địa chỉ email của anh để nói cho anh biết tất cả, nhưng Tammy nói với em rằng anh nhắn tin cho chị ấy nói rằng chị của em làm anh nghẹt thở…
- Không, không, không phải đâu - tôi nói - Anh nhắn tin cho Tammy để nói về em, chứ không phải về Yoshie.
- Về em ư?
- Em là người anh trò chuyện nhiều nhất trong ngày hôm đó. Em là người đã hút hồn anh và trong khi anh diễn thuyết không lúc nào anh rời mắt khỏi em, và em là người anh nhắc tới khi anh nhắn tin cho Tammy
- Ôi, em cứ nghĩ anh tán tỉnh cả hai chúng em!
- Không - tôi quả quyết.
-Tại sao ở Tháp Chuông em không nói cho anh biết em đã có bạn trai?
- Em đã định xin Tammy địa chỉ email của anh để nói cho anh biết tất cả, nhưng Tammy nói với em rằng anh nhắn tin cho chị ấy nói rằng chị của em làm anh nghẹt thở…
- Không, không, không phải đâu - tôi nói - Anh nhắn tin cho Tammy để nói về em, chứ không phải về Yoshie.
- Về em ư?
- Em là người anh trò chuyện nhiều nhất trong ngày hôm đó. Em là người đã hút hồn anh và trong khi anh diễn thuyết không lúc nào anh rời mắt khỏi em, và em là người anh nhắc tới khi anh nhắn tin cho Tammy
- Ôi, em cứ nghĩ anh tán tỉnh cả hai chúng em!
- Không - tôi quả quyết.
Chúng tôi im lặng trong một giây.
- Vậy là em vừa nói với anh rằng việc em cầu nguyện và ăn chay liên quan đến anh, đúng không?
- Đúng, em không biết phải làm gì - Kanae nói - Em có bạn trai, nhưng em chưa bao giờ có cảm giác giống như thế khi anh nhìn em.
- Em nói nghiêm túc chứ? - tôi hỏi.
- Đúng, em không biết phải làm gì - Kanae nói - Em có bạn trai, nhưng em chưa bao giờ có cảm giác giống như thế khi anh nhìn em.
- Em nói nghiêm túc chứ? - tôi hỏi.
Kanae im lặng. Tôi cũng im lặng. Cả hai chúng tôi đều
không tìm được lời để nói. Chúng tôi đã phải lòng nhau, nhưng cả hai
chúng tôi đều tự hành hạ mình bằng sự hiểu lầm. Chúng tôi lại nhìn nhau
đắm đuối và càng ngồi bên nhau lâu, tôi càng không muốn rời mắt khỏi
Kanae.
Tôi đã bị thôi miên.Tôi hoảng sợ. Tôi cảm thấy một
niềm khao khát mãnh liệt thúc giục tôi hôn cô. Những rào cản trong cảm
xúc đã được hạ xuống. Chúng tôi đã mở lòng và chia sẻ tâm tư. Tuy nhiên
cô hiện đang có bạn trai và điều đó khiến tôi buồn khôn tả. Kanae dường
như đọc được ý nghĩ của tôi.
- Chúng ta phải làm gì đây? -cô hỏi.
- Chúng ta chẳng thể làm gì cả. Chúng ta phải quên chuyện này đi. Em có bạn trai rồi mà. - mình thực sự đã nói như vậy ư? (tôi nghĩ) - Giờ em nên đi đi, tôi nói với cô. Bởi vì tôi muốn hôn em quá chừng.
- Chúng ta chẳng thể làm gì cả. Chúng ta phải quên chuyện này đi. Em có bạn trai rồi mà. - mình thực sự đã nói như vậy ư? (tôi nghĩ) - Giờ em nên đi đi, tôi nói với cô. Bởi vì tôi muốn hôn em quá chừng.
Tôi bị giằng xé bởi những ý nghĩ về niềm vui sướng và
cảm giác hoảng sợ. Người con gái trẻ trung xinh đẹp này thực sự có tình
cảm với tôi. Nàng có thể đã yêu tôi! Nhưng nàng có bạn trai rồi. Tôi
phải chôn chặt tình cảm của mình thôi. "Hãy ôm tạm biệt anh và đi lên
gác đi", tôi nói với cô. "Chúng ta cần cầu nguyện để xin sự giúp đỡ của
Chúa. Cho dù tình cảm đó là gì, chúng ta cũng cần cầu xin Chúa giúp
chúng ta gạt bỏ nó đi."
Tôi đau khổ và Kanae cũng vậy. Chúng tôi quyết định
đường ai nấy đi và tin rằng nếu chúng tôi được sinh ra để ở bên nhau,
thì Chúa sẽ tạo ra những phép màu. Sau khi Kanae rời khỏi phòng, tôi cầu
nguyện tại tràng kỷ ít nhất khoảng một giờ, cầu xin Chúa làm cho trái
tim tôi bình yên trở lại. Sau đó tôi cầu xin Người giúp tôi ngăn chặn
khao khát muốn ở bên Kanae nếu như Người không muốn chúng tôi bên nhau.
Tôi cố thuyết phục bản thân rằng nếu Kanae không phải là người dành phụ
nữ dành cho tôi, thì chúng tôi sẽ tiếp tục đường ai người nấy đi.
Suốt đêm hôm đó tôi toàn mơ thấy Kanae, mà sáng ra tôi
phải chào tạm biệt cô. Trước khi chia tay, tôi, Kanae và Tammy ở trong
bếp nói về chuyện đã xảy ra. Tammy xin lỗi vì khi tôi nhắn tin cho chị
ấy sau buổi diễn thuyết ở Tháp Chuông, chị đã nghĩ rằng tôi thích Yoshie
chứ không phải là Kanae. Chúng tôi chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho
chị. Sau đó chúng tôi chào tạm biệt nhau. Tôi rời khỏi đó mà không biết
liệu tôi có còn gặp lại Kanae nữa hay không, liệu có bao giờ tôi được ở
bên cô một ngày nào nữa không. Tinh thần tôi mệt mỏi vì những cảm xúc
vui buồn mà tôi đã trải qua trong hai mươi bốn giờ vừa qua. Tôi cảm thấy
có một niềm an ủi rằng Kanae đã thú nhận rằng cô có tình cảm với tôi.
Biết được như vậy là điều rất ý nghĩa đối với tôi. Tình cảm của Kanae
xác nhận rằng không phải tôi tưởng tượng ra mọi chuyện ở trong đầu hoặc
mơ mộng hão huyền.
Bản thân sự thật rằng người con gái trẻ trung, xinh
đẹp, tốt bụng và thông minh như Kanae có thể coi tôi là người cô ấy yêu
đã là một niềm hạnh phúc đối với tôi rồi, và tôi phải cảm ơn Chúa vì món
quà lớn lao đó. Kanae đã gây ấn tượng đối với tôi như người phụ nữ được
nhắc đến trong Kinh Thánh, một người vợ hoặc người phụ nữ có tính cách
cao quý. Tính cách và niềm tin của Kanae dành cho Chúa đã hấp dẫn tôi.
Một phần của việc hành động theo niềm tin trong các mối quan hệ tình cảm
là phấn đấu để trở thành người tốt nhất trong khả năng của bạn và tin
rằng sớm muộn gì cũng có người đem lòng yêu bạn. Điều đó có nghĩa là tin
rằng trong cuộc đời nhất định sẽ có người chú ý đến bạn, nhìn vượt trên
những khiếm khuyết và thiếu sót của bạn, và dù bạn không hoàn hảo,
người đó vẫn yêu bạn.
Tôi kể chuyện tình của mình để khuyến khích bạn tin
vào điều đó. Bạn nên biết rằng nếu tôi có thể có được tình yêu tôi mong
muốn thì bạn cũng có thể. Nếu như vậy là chưa đủ thì bạn hãy nhìn ra
xung quanh mình. Thế giới này đầy những người không hoàn hảo, những
người bình thường, đã tìm được tình yêu và người bạn đời của mình. Tình
yêu có thể đến với bạn. Tôi cầu cho một nửa của bạn sẽ sớm tìm thấy bạn,
và tôi cầu mong rằng sự gắn bó giữa các bạn mạnh hơn những thách thức
mà các bạn sẽ phải đối mặt.
Hãy mở rộng cánh cửa của trái tim
Sáu tuần trôi qua mà không có tin tức gì của Kanae.
Tôi phải trở lại Dallas để diễn thuyết, và tôi thực sự bị dày vò vì tôi
không biết mình có nên gọi điện cho Kanae hay không. Tammy đã mời tôi ở
lại nhà chị ấy, nhưng tôi không muốn đặt Kanae vào tình thế khó xử. Tôi
quyết định ở nhà một người bạn khác trong thành phố, nhưng tôi đã quên
không gọi điện trước cho người bạn đó để kiểm tra xem anh ấy có ở nhà
hay không. Khi gọi điện cho người bạn đó từ sân bay Dallas, tôi mới biết
anh ấy hiện không có mặt trong thành phố.
Người chăm sóc của tôi và tôi đều đã đi đây đi đó quá
nhiều nên chẳng ai trong chúng tôi muốn ở qua đêm trong khách sạn. Tôi
rơi vào tâm trạng mệt mỏi và buồn bã. Trí óc, thể xác, tâm hồn tôi đều
mệt mỏi, và cả sức mạnh ý chí cũng vậy. Ý nghĩ được gặp Kanae và được
nói chuyện với cô ấy một lát – cho dù bạn trai của cô vẫn hiện diện
trong ý thức của tôi – đã chiến thắng ý nghĩ ở qua đêm tại khách sạn.
Tôi gọi Tammy để hỏi xem liệu chúng tôi có thể nghỉ ở
nhà chị đêm đó không. Mark và bọn trẻ ở nhà, sẵn sàng đón chúng tôi, vậy
nên chúng tôi đến nhà họ. Và tất nhiên Kanae ở đó. Trong khi xe ô tô đi
từ sân bay tới nhà của Tammy, tôi đã có một cuộc chuyện trò với Chúa.
Người biết con đang mệt mỏi, và con sẽ đến nhà Tammy thay vì đến một
khách sạn. Con biết ai đang ở đó và... Tôi mỉm cười trước sự khôi hài
của Chúa. Tôi ngờ rằng Chúa cũng đang mỉm cười. Đáng lẽ tôi nên e sợ và
cẩn trọng hơn mới phải, nhưng khi ấy tôi mệt và mất phương hướng vì đi
đây đi đó quá nhiều đến nỗi tôi nở một nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt.
"Sẽ vui đáo để đây", tôi nói với người chăm sóc của
mình khi chúng tôi lái xe vào lối đi nhỏ dẫn tới ngôi nhà của Tammy.
Mark và bọn trẻ chạy ào ra đón chúng tôi, xăng xái xách túi cho chúng
tôi, vậy nên chúng tôi đi thẳng vào bếp. Kanae đang ở đó và chúng tôi
lại nhìn nhau đăm đăm. "Thật ngạc nhiên!", tôi nói, cảm thấy hơi lúng
túng.
Cô mỉm cười rồi bật cười thành tiếng. Nếu tôi có chân
hẳn thì chắc lúc ấy tôi đã khuỵu xuống. Tôi cảm thấy mình đang bước từ
thế giới của phim đen trắng một chiều vào một hành tinh của kỹ thuật
phim màu ba chiều. Trong mười phút, cảm xúc của hai chúng tôi dâng trào
mạnh mẽ hơn trước gấp mười lần trước đó. Mọi mối hoài nghi còn vương lại
đều bị xua tan ngay khi Kanae đứng dậy, đặt tay lên vai tôi và nói: "Em
đã chăm chỉ cầu nguyện và Chúa đã đặt sự thanh thản vào trái tim em để
em có thể chia tay bạn trai. Em muốn ở bên người mà em muốn gắn bó trọn
đời".
Tuyệt quá! Mọi nỗi thất vọng, mọi nỗi nhọc nhằn vất
vả, mọi thất bại, sợ hãi, mọi nỗi buồn trong cuộc đời tôi trở nên không
đáng kể và bị lãng quên trong cái giây phút chiến thắng tuyệt vời mà
Chúa ban cho đó. Trí óc tôi dường như không thể bao quát hết cái sự thực
rằng người phụ nữ trẻ đặc biệt này đã nói rằng cô muốn dành phần còn
lại của cuộc đời làm vợ của tôi.
Vợ của tôi! Kanae đã nói với tôi rằng cô bị tôi hút
hồn ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng hơn thế, cô cảm thấy
một sự kết nối mạnh mẽ về cảm xúc giữa tôi và cô khiến cô choáng ngợp.
Là một người chín chắn hơn tuổi của mình, cô muốn hành động vì niềm tin
chứ không phải dựa trên cảm xúc, vậy nên sau lần gặp gỡ đầu tiên ấy, cô
chủ động kiềm chế cảm xúc và cầu nguyện để xin sự dẫn dắt của Chúa.
"Em đã cầu xin Chúa cho em biết những cảm xúc đó là
gì, liệu có phải chúng chỉ là sự rung động nhất thời hay không, hay đó
thực sự là hiệu tín của Chúa dành cho một mối quan hệ lâu dài", cô nói.
"Em đã không muốn dựa vào những cảm xúc của mình. Em không muốn dấn bước
chỉ vì lý do đó, vậy nên em không ngừng cầu nguyện". Nói một cách khác,
Kanae đã biến niềm tin thành hành động.
Lời cầu nguyện của tôi dành cho bạn là một ngày nào đó
khi bạn sẵn sàng đón nhận, Chúa sẽ đặt sự mãn nguyện vào trái tim bạn,
bằng cách mang đến cho bạn một người thực sự yêu bạn, hoặc bằng cách cho
phép bạn cảm thấy một cách đầy đủ rằng bạn thực sự hạnh phúc bên một
người nào đó.
Hãy chuẩn cho ngày đó bằng cách giữ niềm tin trong tim
và cố gắng phấn đấu để trở thành người tốt nhất có thể. Hãy yêu thương
mọi người càng nhiều càng tốt. Hãy mở rộng cánh cửa của trái tim, và
Chúa sẽ lo phần còn lại, bạn ạ.
Một cuộc sống có giá trị
Phải mất một thời gian dài tôi mới nghiệm ra những lợi
thế tiềm ẩn trong hoàn cảnh nghiệt ngã của mình. Mẹ tôi mang thai tôi,
đứa con đầu lòng của bà, khi bà hai mươi lăm tuổi. Mẹ tôi vốn là một nữ
hộ sinh, làm việc tại một phòng hộ sinh nơi bà chăm sóc cho hàng trăm bà
mẹ và những đứa con sơ sinh của họ. Mẹ tôi biết phải làm gì khi bà mang
thai, biết duy trì chế độ ăn uống hợp lý, rất thận trọng khi dùng
thuốc, không sử dụng đồ uống có cồn, không dùng aspirin hay bất
cứ loại thuốc giảm đau nào. Bà tìm đến những bác sĩ giỏi nhất để khám
thai định kỳ và các bác sĩ quả quyết với bà rằng tất cả mọi thứ đều ổn
cả.
Mặc dầu vậy mẹ tôi vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác lo lắng.
Khi ngày trở dạ đến gần, bà thỉnh thoảng lại chia sẻ với cha tôi những
nỗi lo lắng của mình. Bà nói: "Em hy vọng mọi chuyện với con chúng ta
đều ổn cả".
Trong hai lần mẹ tôi đi siêu âm, các bác sĩ đều không
phát hiện thấy bất cứ điều gì bất thường. Các bác sĩ nói với cha mẹ tôi
rằng con đầu lòng của họ là con trai, nhưng tuyệt đối không nói gì về
chứng khuyết thiếu chân tay! Khi tôi chào đời vào ngày 4 tháng mười hai
năm 1982, thoạt đầu mẹ không được phép gặp tôi, và câu hỏi đầu tiên mẹ
hỏi bác sĩ là: "Con tôi ổn chứ?". Đáp lời là một sự im lặng. Mẹ tôi đếm
từng giây để được nhìn thấy tôi. Đợi mãi không thấy người ta mang tôi
đến, bà càng tin chắc có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Thay vì mang tôi
đến cho mẹ bế, họ mời một bác sĩ nhi khoa tới và kéo nhau ra góc xa của
căn phòng. Họ nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn nhau. Khi mẹ tôi nghe thấy
tiếng khóc oa oa của một đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh cất lên, mẹ nhẹ cả
người. Nhưng khi đó cha tôi, người cha mà trong lúc tôi chào đời đã để ý
thấy con mình không có tay, cảm thấy choáng váng và người ta phải đưa
ông ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hình hài dị biệt của tôi, các bác sĩ và y tá
không khỏi bàng hoàng, vội lấy khăn bọc tôi lại. Nhưng mẹ tôi đâu có
ngốc. Nhìn vẻ mặt của các bác sĩ và y tá là mẹ biết có điều gì đó rất
không bình thường đã xảy ra. "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với
con tôi vậy?", mẹ hỏi. Thoạt đầu bác sĩ không trả lời, nhưng khi mẹ tôi
cứ khăng khăng hỏi dồn, ông ấy không còn cách nào khác hơn là trả lời mẹ
bằng một thuật ngữ y khoa. "Đứa bé bị chứng phocamelia", ông ấy nói.
Vốn là một y tá, mẹ tôi biết thuật ngữ đó dùng để chỉ
tình trạng của những đứa trẻ sinh ra bị dị dạng hoặc thiếu mất các chi.
Mẹ tôi không thể nào chấp nhận sự thật nghiệt ngã này. Giữa lúc đó,
người cha hốt hoảng của tôi ở bên ngoài phòng hộ sinh, tự hỏi những gì
ông vừa nhìn thấy có phải là sự thật hay không? Khi bác sĩ nhi khoa đến
nói chuyện, ông không kìm nén được, kêu lên đau đớn:
- Con trai tôi, nó không có tay!.
- Thực ra - vị bác sĩ nói bằng giọng đầy cảm thông - Con trai anh không có cả tay lẫn chân.
- Ông nói gì cơ? - không tin, cha tôi hỏi lại.
- Thực ra - vị bác sĩ nói bằng giọng đầy cảm thông - Con trai anh không có cả tay lẫn chân.
- Ông nói gì cơ? - không tin, cha tôi hỏi lại.
Bàng hoàng và vô cùng đau khổ, cha ngồi như một pho
tượng, không thể thốt ra được một lời nào cho đến khi bản năng che chở
của một người chồng, một người cha trỗi dậy. Ông chạy vội vào phòng để
nói với mẹ tôi trước khi mẹ nhìn thấy tôi, nhưng thật buồn, khi vào đến
nơi cha thấy mẹ đang nằm thẫn thờ trên giường, khóc rưng rức trong đau
khổ. Các nhân viên y tế đã nói cho mẹ tôi biết cái sự thật choáng váng
đó. Họ đề nghị đưa tôi đến cho mẹ tôi bế, nhưng mẹ tôi từ chối. Trong
những giây phút đau khổ đến xé lòng ấy, mẹ đã bảo họ hãy đưa tôi đi chỗ
khác.
Mấy cô y tá không cầm nổi nước mắt. Bà đỡ bật khóc. Và
tất nhiên tôi cũng khóc! Cuối cùng họ đặt tôi, đứa con tật nguyền đỏ
hỏn được bọc trong những lớp khăn, xuống bên cạnh mẹ, và mẹ tôi không
thể nào chịu đựng nổi những gì bà đang nhìn thấy: con trai bà, đứa con
đầu lòng mà bà mang nặng đẻ đau, chào đời không có tay, không có chân.
"Hãy mang nó đi đi", mẹ nói. "Tôi không muốn chạm vào
nó, không muốn nhìn thấy nó". Cho đến tận ngày hôm nay cha tôi vẫn cảm
thấy rất buồn vì hôm ấy các nhân viên ở phòng hộ sinh đã không cho cha
có thời gian để chuẩn bị tinh thần cho mẹ, để mẹ có thể đối mặt với sự
thật phũ phàng đó một cách tốt hơn. Một lúc sau, khi mẹ đã thiếp đi, cha
đến thăm tôi ở phòng dành cho trẻ sơ sinh. Lúc quay lại, cha nói với
mẹ: "Con trai của chúng ta kháu lắm". Cha hỏi liệu bây giờ mẹ đã muốn
gặp tôi chưa, nhưng mẹ vẫn chối từ, vẫn một mực lắc đầu. Cha tôi hiểu và
tôn trọng những cảm xúc của mẹ.
Thay vì mừng sự chào đời của tôi trong niềm vui, cha
mẹ tôi và giáo đoàn than thở: "Nếu Chúa là đấng sáng tạo của tình yêu",
họ tự hỏi, "thì tại sao Người lại để cho một chuyện như thế xảy ra?".
Tuyệt vọng
Phải thú thực rằng trong một thời gian dài tôi đã
không tin mình có bất kỳ năng lực nào để kiểm soát diễn tiến của cuộc
đời mình. Tôi đã ráng sức để tìm hiểu xem mình có ý nghĩa gì trong thế
giới này hoặc con đường nào mình nên đi. Khi còn chưa thực sự trưởng
thành, tôi tin rằng với hình hài dị biệt như thế thì chẳng có điều gì
tốt đẹp chờ đợi tôi hết.
Gia đình lớn của tôi không thể lúc nào cũng ở bên tôi
để che chở cho tôi được. Một khi tôi đã bước chân đến trường là chẳng
thể giấu đi đâu được cái sự thật rằng tôi rất khác biệt so với người
khác. Cha tôi quả quyết với tôi rằng Chúa không hề sai lầm, nhưng nhiều
lúc tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng tôi là một ngoại lệ nằm
ngoài quy luật đó. "Tại sao Người không thể cho con dù chỉ một cánh tay
thôi!", tôi thường hỏi Chúa. "Hãy thử tưởng tượng những gì con có thể
làm nếu con có một cánh tay mà xem!".
Kế hoạch tự tử
Một hôm tôi đang ngồi trên mặt chiếc bàn quầy rất cao ở
trong bếp nhìn mẹ nấu bữa tối - một thói quen giúp tôi tìm thấy sự an
ủi và thư giãn - thì những ý nghĩ tiêu cực bỗng ập đến, tôi muốn ném
mình xuống khỏi mặt bàn. Tôi nhìn xuống bên dưới, nghĩ rằng mình sẽ lao
xuống, nhưng rồi nỗi sợ hãi lấn át sự tuyệt vọng nên tôi ngưng lại. Lúc
bấy giờ tôi đang vật lộn với cảm giác tuyệt vọng, rằng cuộc đời tôi rồi
đây sẽ vô cùng khó khăn. Chúa dường như không đáp lại lời nguyện cầu của
tôi. Nhìn mẹ tôi làm việc trong nhà bếp, tôi bỗng nhiên không muốn trở
thành gánh nặng của bà.
Thế là ý định quăng mình xuống lại tiếp tục tấn công
tôi. Tôi loay hoay tính toán xem mình nên lao xuống phía nào, để đảm bảo
rằng tôi sẽ gãy cổ và chết ngay tức thì. Nhưng rồi tôi tự bảo mình rằng
tôi không nên làm thế, chủ yếu bởi vì nếu ném mình xuống mà không chết
thì tôi sẽ phải giải thích tại sao tôi lại thất vọng đến nhường ấy. Cái
lần tôi suýt nữa tự hủy hoại mình đó quả là đáng sợ. Đáng lẽ nên nói cho
mẹ biết tôi đang nghĩ gì, nhưng tôi ngại. Tôi không muốn làm mẹ hoảng
sợ.
Khi ấy tôi còn nhỏ, và mặc dù được sống giữa những
người yêu thương mình, tôi đã không tìm đến họ để tâm sự về nỗi lòng của
mình. Tôi có những nguồn giúp đỡ và sẻ chia, nhưng tôi đã không sử dụng
những nguồn ấy, và đó là một sai lầm… Nhưng lúc đó trong lòng tôi tràn
ngập tuyệt vọng. Khi ấy tôi đã quyết định rằng để chấm dứt mọi nỗi đau
khổ, tôi nhất định phải kết thúc cuộc sống của mình.
Một buổi chiều sau khi tan học, tôi hỏi mẹ rằng liệu
bà có thể giúp đưa tôi vào bồn tắm để tôi dầm nước một lúc không. Khi mẹ
ra khỏi phòng tắm, tôi bảo mẹ đóng cửa lại. Sau đó tôi ngâm mình xuống
nước, ngâm đến tận tai. Trong im lặng, những ý nghĩ rất nặng nề, u ám
lan tràn. Tôi đã lên kế hoạch cho việc tôi muốn làm từ trước.
Nếu Chúa không mang nỗi khổ đau của tôi đi và nếu
không có mục đích nào dành cho tôi trong cuộc đời này… nếu tôi tồn tại
trên đời này chỉ để chịu đựng sự xa lánh và cô đơn… nếu tôi là gánh nặng
cho mọi người và tôi không có tương lai… thì tôi nên kết thúc cuộc sống
của mình ngay bây giờ.
Ở trong bồn tắm, tôi cố gắng tính xem có thể giữ được
bao nhiêu không khí trong phổi trước khi tôi lật úp người xuống. Mình có
thể nín thở trước khi mình lật úp người xuống không? Mình sẽ hít vào
một hơi thật sâu, hay chỉ hít vào nửa chừng thôi? Mình có nên thở ra rồi
hãy lật người không? Cuối cùng tôi cứ lật người và úp mặt mình xuống
nước. Theo bản năng, tôi giữ hơi. Bởi vì phổi của tôi rất khỏe, nên tôi
giữ được người mình nổi được một lúc lâu. Khi trong phổi tôi đã cạn
không khí, tôi lại lật người lên.
Mình có thể làm được việc đó rồi. Nhưng những ý nghĩ u
ám vẫn bám lấy tôi: Mình muốn thoát khỏi cuộc đời này. Mình chỉ muốn
biến mất khỏi thế giới này.
Tôi trút hết không khí trong phổi ra và lại lật úp
người xuống một lần nữa. Tôi biết mình có thể giữ hơi được ít nhất mười
giây, vậy nên tôi đếm…10…9…8…7…6…5…4…3... Trong khi tôi đếm, một hình
ảnh vụt hiện trong đầu tôi: hình ảnh cha mẹ tôi đang đứng trước mộ tôi
khóc trong đớn đau. Tôi nhìn thấy đứa em trai bảy tuổi, Aaron, cũng đang
khóc. Tất cả những người thân yêu nhất của tôi đều đang khóc và nói
rằng đó là lỗi của họ, rằng lẽ ra họ phải làm được nhiều hơn cho tôi.
Tôi không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩ bỏ lại
những người thân của mình, để họ đau khổ và tự dằn vặt bản thân về cái
chết của tôi trong suốt phần đời còn lại. Mình ích kỷ quá! Tôi vội lật
người lên và hít vào một hơi thật sâu. Tôi không thể làm điều đó. Tôi
không thể để lại cho gia đình mình gánh nặng của sự mất mát và cảm giác
có lỗi.
"Thế giới là nồi thịt hầm của bạn. Hãy khuấy nó lên!".
Trong một thời gian dài đến khó tin, tôi đã nghĩ rằng nếu cơ thể tôi
"bình thường" hơn thì cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng biết bao. Điều mà tôi
không hiểu là tôi không nhất thiết cứ phải là người bình thường, tôi
chỉ cần là chính tôi... Ban đầu tôi không sẵn sàng đối mặt với sự thật
rằng điều thực sự tồi tệ không phải là những khiếm khuyết về thân thể
của tôi, mà là những giới hạn mà tôi tự đặt ra cho mình và tầm nhìn hạn
hẹp về các khả năng có thể xảy ra trong cuộc sống.
Nếu bạn không được ở vị trí mà bạn mong muốn hoặc
không đạt được những gì bạn hy vọng đạt được, thì nhiều khả năng lý do
không nằm ở xung quanh bạn, không nằm ở bên ngoài bạn mà ở trong chính
bản thân bạn. Hãy nhìn nhận trách nhiệm một cách sáng suốt và sau đó hãy
hành động. Tuy nhiên, trước hết bạn phải tin tưởng vào bản thân mình và
giá trị của mình. Bạn không thể ngồi đó đợi người khác phát hiện ra cơ
may giúp bạn. Bạn không thể ngồi yên chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra hoặc
chờ đợi "cơ hội thích hợp". Bạn nên coi mình là chiếc đũa và thế giới là
nồi thịt hầm của bạn. Hãy khuấy nó lên!
Tin vào điều tốt đẹp nhất
Rõ ràng là thật khó để giữ được tinh thần tích cực và
động lực vươn lên khi bạn cảm thấy gánh nặng của mình vượt quá sức chịu
đựng. Khi đã đủ lớn để hiểu được những thách thức đang đợi mình ở phía
trước, tôi thường bị ám ảnh bởi nỗi tuyệt vọng và không thể nào hình
dung được bất cứ điều gì tích cực ở tương lai. Ký ức của tôi về những
ngày đen tối trong những năm đầu đời không được rõ ràng lắm. Tôi đã trải
qua một trong những giai đoạn tuyệt vọng khi cảm thấy làm một người
khác biệt với mọi người thật là khổ sở. Tôi chắc rằng bạn cũng đã trải
nghiệm cái cảm giác tự ti này. Tất cả chúng ta đều mong muốn được hòa
nhập với mọi người, nhưng nhiều lúc chúng ta cảm thấy mình là người bị
gạt ra ngoài lề của cuộc sống.
Cảm giác bất an và tự ti của tôi chủ yếu nảy sinh từ
những thách thức của tình trạng không có chân tay. Tôi không thể biết
được những lo lắng của bạn hiện nay là gì, nhưng tôi xin khẳng định rằng
nhờ luôn giữ niềm hy vọng mà tôi đã vượt lên nghịch cảnh. Tôi xin kể
một trải nghiệm của những năm thơ ấu để chứng minh cho bạn thấy hy vọng
đã giúp ích cho tôi như thế nào.
Khi tôi mới chập chững biết đi, bác sĩ đã khuyên cha
mẹ tôi nên để tôi chơi chung với những đứa trẻ được gắn mác "trẻ khuyết
tật". Khó khăn thách thức của những đứa trẻ ấy đa dạng lắm; đứa thì mất
chân tay do bệnh xơ nang hóa, đứa thì bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng.
Cha mẹ tôi rất thương và thông cảm với những đứa trẻ thiệt thòi cũng
như gia đình của chúng, nhưng họ không nghĩ trên đời này có bất kỳ đứa
trẻ nào lại nên bị giới hạn trong một nhóm bạn chơi riêng biệt. Họ tiếp
tục nuôi niềm tin không gì lay chuyển nổi rằng, cuộc sống của tôi sẽ
không có giới hạn, không có bất cứ rào cản nào hết và họ cố gắng hết sức
để nuôi dưỡng ước mơ đó.
Ngay trong giai đoạn đầu đời của tôi, mẹ đã đi đến một
quyết định quan trọng. "Nicholas, con cần phải chơi với những đứa trẻ
bình thường bởi vì con là một đứa trẻ bình thường. Con chỉ khiếm khuyết
về thân thể tí chút thôi, chỉ thế thôi", mẹ nói, và tiếp tục giữ niềm
tin ấy trong những năm tiếp theo. Mẹ không muốn tôi cảm thấy mình là một
đứa trẻ không bình thường hoặc bị giam hãm bởi các giới hạn. Mẹ không
muốn tôi trở thành một con người sống lủi thủi, thu mình trong cái kén
cô đơn, nhút nhát hoặc luôn bất an chỉ vì tôi khác biệt về mặt hình thể
so với mọi người.
Từ bé tôi đã hiểu rằng cha mẹ đang kiên nhẫn truyền
cho tôi niềm tin sắt đá rằng, tôi có mọi quyền giải phóng mình khỏi
những cái mác được gán cho con người cũng như những rào cản. Bạn cũng có
cái quyền đó đấy. Bạn nên mơ ước cuộc sống của mình hoàn toàn không bị
bó buộc bởi bất kỳ sự phân loại, phân biệt hoặc bất cứ giới hạn nào mà
người khác cố áp đặt. Bởi vì khiếm khuyết một phần cơ thể, tôi rất nhạy
cảm trước thực tế rằng một số người chấp nhận những gì người khác nói về
mình, thậm chí tự giới hạn bản thân mình một cách vô thức. Dĩ nhiên đã
có những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi hoặc dao động. Có những lúc tôi thấy
rằng việc đến trường hoặc tới bác sĩ thật quá mệt mỏi, nhưng cha mẹ tôi
đã kiên quyết không để cho tôi đầu hàng số phận.
Những cái mác có thể cung cấp cho chúng ta một nơi trú
ẩn hấp dẫn. Một số người sử dụng chúng như những cái cớ để biện hộ cho
sự đầu hàng. Những người khác cố gắng vượt lên hoàn cảnh. Rất nhiều, rất
nhiều người đã bị gắn mác "tàn tật" hoặc "khuyết tật", nhưng rồi họ đã
vươn lên, tận hưởng cuộc sống tích cực đầy ý nghĩa, làm được những điều
quan trọng. Tôi khuyến khích bạn chiến thắng bất kỳ nỗ lực nào nhằm hạn
chế bạn trong việc khám phá và phát triển những quà tặng cuộc sống.
Nằm liệt giường vẫn có mục đích sống
Tôi đã từng có một cuộc khủng hoảng và nó đã biến tôi trở thành ví dụ thuyết phục về một tấm gương tồi. Giờ đây tôi muốn chia sẻ với bạn câu chuyện của một người khác, là ví dụ thuyết phục về một tấm gương tốt chứng minh niềm tin trở thành hành động – một trong những người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Thực ra, tôi đã đề tặng anh cuốn sách đầu tay của mình, nhưng tôi để dành câu chuyện về anh cho cuốn sách này.
Tôi biết Phil Toth ở La Jolla, California qua mẹ của tôi khi chúng tôi vẫn còn đang sống ở Australia. Qua nhà thờ địa phương, mẹ tôi đã nghe nói về Phil và trang web dành cho người Cơ Đốc của anh. Mẹ cho tôi xem trang web đó và tôi được biết câu chuyện về niềm tin trong hành động của anh, một câu chuyện gây xúc động sâu sắc. Khi Phil chỉ mới hai mươi tuổi, một hôm anh thức dậy và nhận thấy mình không thể nói được bình thường như trước. Thoạt đầu gia đình nghĩ anh đùa, bởi vì anh vốn thích trêu đùa và gây cười cho mọi người, nhưng rồi sau đó Phil tiếp tục chịu đựng chứng chóng mặt và chứng mệt mỏi khiến gia đình không khỏi lo lắng. Trong gần hai năm trời các bác sĩ không thể xác định được Phil bị làm sao, nhưng cuối cùng họ chẩn đoán anh bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên (ALS) hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig.
Thời gian sống của người mắc căn bệnh phá hủy các tế bào thần kinh vận động ở não, cột sống và làm suy yếu hệ thống cơ này được dự đoán là từ hai đến năm năm kể từ khi bệnh được phát hiện. Ban đầu các bác sĩ nói với Phil rằng bệnh của anh tiến triển nhanh đến mức anh có thể chỉ sống được chừng ba tháng nữa. Ấy vậy mà Phil đã sống được năm năm, và tôi nghĩ sở dĩ anh sống được lâu như vậy là bởi anh không chăm chăm nghĩ đến những đau đớn mà mình phải chịu đựng. Hàng ngày Phil đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo bằng cách ngợi ca cuộc sống và tìm đến với mọi người để giúp đỡ họ, mặc dầu anh không thể nhấc được tay chân khỏi giường. Bệnh ALS vừa nguy hiểm vừa gây đau đớn khủng khiếp. Trong mấy năm Phil nằm liệt giường, anh không thể làm gì nhiều cho bản thân anh. Thậm chí giọng nói của anh cũng bị ảnh hưởng khiến mọi người khó có thể hiểu được lời anh nói. Gia đình đầy tình yêu của anh và bạn bè đã chăm sóc anh tận tình.
Mặc dù bị bệnh tật hành hạ, Phil vẫn hiến dâng cuộc sống của anh cho niềm tin tôn giáo, và thậm chí anh đã tìm ra cách biến niềm tin thành hành động để có thể tìm đến với những người ốm yếu, những người mang bệnh hiểm nghèo để an ủi, động viên họ. Nhờ niềm tin, với tất cả những thách thức to lớn về sức khỏe, Phil đã tạo ra trang web mà mẹ tôi đã phát hiện ra.
Với sự thúc giục của mẹ, tôi tìm đến nhà Phil vào năm 2002 để gặp anh trong chuyến đi tới nước Mỹ của tôi. Tôi có một người em họ phải chịu đựng một căn bệnh nan y chưa có thuốc chữa, và tôi đã được chuẩn bị để đối mặt với điều tồi tệ nhất. Nhưng khi tôi vào phòng của Phil, anh đã dành cho tôi nụ cười đón chào rạng rỡ, một nụ cười đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Dù phải chịu đựng đau đớn, Phil đã không thu mình lại, không ôm khư khư cảm giác tủi thân. Sức mạnh và lòng dũng cảm của anh đã khiến tôi rất xúc động và đã khích lệ tôi rất nhiều.
Phil và gia đình của anh chưa bao giờ từ bỏ niềm hy vọng về một phép màu, ngay cả khi anh đã chuẩn bị tinh thần để về bên Chúa trên thiên đường. Khi tôi gặp anh, bệnh ALS đã cướp đi khả năng nói của anh. Anh chỉ có thể giao tiếp bằng cách chớp mắt để biểu thị các chữ cái, và anh làm việc đó với sự kiên nhẫn và vui vẻ khiến tôi kinh ngạc. Anh đã tìm ra cách để sử dụng kỹ thuật laser, kỹ thuật cho phép anh điều khiển máy tính và anh đã sử dụng nó để tạo bản tin của người Cơ Đốc giáo trên trang web, bản tin đã có hơn ba trăm người đăng ký đọc.
Nỗ lực phi thường nhằm biến niềm tin thành hành động của anh trong khi anh không thể nói được, trong khi bệnh tật "trói" chặt anh vào chiếc giường đã thúc đẩy tôi bắt đầu sứ mệnh truyền giáo của mình vài tuần sau đó. Từ ngày ấy, bất cứ khi nào cảm thấy thất vọng, tôi lại nghĩ đến Phil Toth. Nếu trong hoàn cảnh ấy anh vẫn có thể tiếp tục tạo ra những ảnh hưởng tích cực và vẫn giúp đỡ người khác được thì tại sao tôi lại không thể?
Khoảng một năm sau tôi đã vinh dự được ở bên giường của Phil khi anh từ giã cõi đời để đến kiếp sau. Mặc dầu tiếc thương anh vô hạn, tôi vẫn cảm thấy mình bé nhỏ khi chứng kiến một chiến binh trong đội quân của Chúa trở về nhà. Tôi hy vọng rằng bạn và tôi có thể thể hiện lòng quyết tâm, sự can đảm và tinh thần lạc quan trong khi giữ niềm tin và hành động vì niềm tin như Phil để chúng ta có thể trở thành một món quà đối với người khác.
Tình yêu của Nick
Nằm liệt giường vẫn có mục đích sống
Tôi đã từng có một cuộc khủng hoảng và nó đã biến tôi trở thành ví dụ thuyết phục về một tấm gương tồi. Giờ đây tôi muốn chia sẻ với bạn câu chuyện của một người khác, là ví dụ thuyết phục về một tấm gương tốt chứng minh niềm tin trở thành hành động – một trong những người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Thực ra, tôi đã đề tặng anh cuốn sách đầu tay của mình, nhưng tôi để dành câu chuyện về anh cho cuốn sách này.
Tôi biết Phil Toth ở La Jolla, California qua mẹ của tôi khi chúng tôi vẫn còn đang sống ở Australia. Qua nhà thờ địa phương, mẹ tôi đã nghe nói về Phil và trang web dành cho người Cơ Đốc của anh. Mẹ cho tôi xem trang web đó và tôi được biết câu chuyện về niềm tin trong hành động của anh, một câu chuyện gây xúc động sâu sắc. Khi Phil chỉ mới hai mươi tuổi, một hôm anh thức dậy và nhận thấy mình không thể nói được bình thường như trước. Thoạt đầu gia đình nghĩ anh đùa, bởi vì anh vốn thích trêu đùa và gây cười cho mọi người, nhưng rồi sau đó Phil tiếp tục chịu đựng chứng chóng mặt và chứng mệt mỏi khiến gia đình không khỏi lo lắng. Trong gần hai năm trời các bác sĩ không thể xác định được Phil bị làm sao, nhưng cuối cùng họ chẩn đoán anh bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên (ALS) hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig.
Thời gian sống của người mắc căn bệnh phá hủy các tế bào thần kinh vận động ở não, cột sống và làm suy yếu hệ thống cơ này được dự đoán là từ hai đến năm năm kể từ khi bệnh được phát hiện. Ban đầu các bác sĩ nói với Phil rằng bệnh của anh tiến triển nhanh đến mức anh có thể chỉ sống được chừng ba tháng nữa. Ấy vậy mà Phil đã sống được năm năm, và tôi nghĩ sở dĩ anh sống được lâu như vậy là bởi anh không chăm chăm nghĩ đến những đau đớn mà mình phải chịu đựng. Hàng ngày Phil đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo bằng cách ngợi ca cuộc sống và tìm đến với mọi người để giúp đỡ họ, mặc dầu anh không thể nhấc được tay chân khỏi giường. Bệnh ALS vừa nguy hiểm vừa gây đau đớn khủng khiếp. Trong mấy năm Phil nằm liệt giường, anh không thể làm gì nhiều cho bản thân anh. Thậm chí giọng nói của anh cũng bị ảnh hưởng khiến mọi người khó có thể hiểu được lời anh nói. Gia đình đầy tình yêu của anh và bạn bè đã chăm sóc anh tận tình.
Mặc dù bị bệnh tật hành hạ, Phil vẫn hiến dâng cuộc sống của anh cho niềm tin tôn giáo, và thậm chí anh đã tìm ra cách biến niềm tin thành hành động để có thể tìm đến với những người ốm yếu, những người mang bệnh hiểm nghèo để an ủi, động viên họ. Nhờ niềm tin, với tất cả những thách thức to lớn về sức khỏe, Phil đã tạo ra trang web mà mẹ tôi đã phát hiện ra.
Với sự thúc giục của mẹ, tôi tìm đến nhà Phil vào năm 2002 để gặp anh trong chuyến đi tới nước Mỹ của tôi. Tôi có một người em họ phải chịu đựng một căn bệnh nan y chưa có thuốc chữa, và tôi đã được chuẩn bị để đối mặt với điều tồi tệ nhất. Nhưng khi tôi vào phòng của Phil, anh đã dành cho tôi nụ cười đón chào rạng rỡ, một nụ cười đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Dù phải chịu đựng đau đớn, Phil đã không thu mình lại, không ôm khư khư cảm giác tủi thân. Sức mạnh và lòng dũng cảm của anh đã khiến tôi rất xúc động và đã khích lệ tôi rất nhiều.
Phil và gia đình của anh chưa bao giờ từ bỏ niềm hy vọng về một phép màu, ngay cả khi anh đã chuẩn bị tinh thần để về bên Chúa trên thiên đường. Khi tôi gặp anh, bệnh ALS đã cướp đi khả năng nói của anh. Anh chỉ có thể giao tiếp bằng cách chớp mắt để biểu thị các chữ cái, và anh làm việc đó với sự kiên nhẫn và vui vẻ khiến tôi kinh ngạc. Anh đã tìm ra cách để sử dụng kỹ thuật laser, kỹ thuật cho phép anh điều khiển máy tính và anh đã sử dụng nó để tạo bản tin của người Cơ Đốc giáo trên trang web, bản tin đã có hơn ba trăm người đăng ký đọc.
Nỗ lực phi thường nhằm biến niềm tin thành hành động của anh trong khi anh không thể nói được, trong khi bệnh tật "trói" chặt anh vào chiếc giường đã thúc đẩy tôi bắt đầu sứ mệnh truyền giáo của mình vài tuần sau đó. Từ ngày ấy, bất cứ khi nào cảm thấy thất vọng, tôi lại nghĩ đến Phil Toth. Nếu trong hoàn cảnh ấy anh vẫn có thể tiếp tục tạo ra những ảnh hưởng tích cực và vẫn giúp đỡ người khác được thì tại sao tôi lại không thể?
Khoảng một năm sau tôi đã vinh dự được ở bên giường của Phil khi anh từ giã cõi đời để đến kiếp sau. Mặc dầu tiếc thương anh vô hạn, tôi vẫn cảm thấy mình bé nhỏ khi chứng kiến một chiến binh trong đội quân của Chúa trở về nhà. Tôi hy vọng rằng bạn và tôi có thể thể hiện lòng quyết tâm, sự can đảm và tinh thần lạc quan trong khi giữ niềm tin và hành động vì niềm tin như Phil để chúng ta có thể trở thành một món quà đối với người khác.
Tình yêu của Nick
Tôi tìm thấy tình yêu của đời mình trong một đám đông
trên đỉnh Tháp chuông tại Adrriatica. Tháp chuông bằng đá đó trông giống
như những tháp chuông cổ ở những ngôi làng cổ châu Âu, nhưng thực ra nó
là một tòa nhà văn phòng có một không hai ở McKinney, vùng ngoại ô của
thành phố Dallas thuộc bang Texas. Tôi có mặt ở đó vào tháng tư năm 2010
để diễn thuyết, nhưng tôi không thể tập trung hoàn toàn vào việc ấy
được bởi tôi bị hút hồn vì đôi mắt tuyệt đẹp, ấm áp và thông minh nhất
mà tôi từng nhìn thấy.
Bạn có thể nghĩ câu chuyện về "tình yêu sét đánh" này
nghe có vẻ sáo mòn, nhưng nếu một điều sáo mòn mà tuyệt vời như vậy thì
bạn hãy tin rằng tôi thấy không có vấn đề gì. Là một người theo đạo Cơ
Đốc, tôi thuộc những bài học trong Kinh Thánh. Đây là những ca từ được
trích từ sách Nhã ca: "Nàng đã chiếm trọn trái tim tôi, kho báu của tôi,
cô dâu của tôi. Chỉ bằng một cái liếc nhìn thôi, nàng đã bắt trái tim
tôi làm con tin".
Nếu bạn theo dõi trang Web, Blog, và trang Tweets hoặc
Facebook của tôi, bạn có thể thấy rằng ngày hôm đó trái tim tôi đã bị
người con gái tuyệt vời tên là Kanae Miyahara chiếm trọn. Chúng tôi đính
hôn vào tháng bảy năm 2011, và làm lễ thành hôn vào tháng hai năm 2012,
ngay sau khi tôi viết xong cuốn sách này.
Từ khi Adam và Eva bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng, chuyện
tình yêu luôn khiến đàn ông và đàn bà bận tâm đau khổ, nhưng cũng khiến
họ trở nên hạnh phúc và hoàn thiện. Khát khao mãnh liệt của trái tim là
một trong những nhu cầu cần thiết nhất của con người. Tuy nhiên khi
chúng ta tìm kiếm tình yêu, chúng ta mở lòng ra không chỉ để được yêu mà
thật không may, cũng là để chịu đựng đau khổ. Vậy nên bạn phải quyết
định một điều: Bạn thôi không tìm kiếm tình yêu nữa và bạn sẽ chẳng bao
giờ tìm thấy tình yêu - việc mà đối với bạn dường như chỉ làm lãng phí
một cuộc đời tốt đẹp, hoặc bạn có thể tiếp tục cố gắng tìm kiếm tình
yêu.
Tôi đã dám yêu và đã hơn một lần tôi bị tổn thương vì
tình yêu. Tôi đau khổ, bối rối, tức giận và cảm thấy mình là một kẻ ngốc
không hơn không kém. Nhưng tôi đã vượt qua. Sau những lần như thế cuối
cùng tôi xác định được rằng cách duy nhất để tìm được thứ mà mình tìm
kiếm là biến niềm tin thành hành động và tiếp tục cố gắng. Có thể bạn đã
từng trải qua những đau khổ tương tự. Ít ai lựa chọn kiếm tìm tình yêu
mà lại không phải trải qua đau khổ. Lời khuyên của tôi là coi những lần
cố gắng mà không đem lại thành công của bạn chẳng hơn gì những cuộc thử
nghiệm: những lần thất bại tạo cho bạn sức mạnh để yêu sâu sắc hơn khi
bạn gặp người thích hợp dành cho bạn. Chừng nào bạn còn mở lòng để yêu,
thì chừng đó tình yêu vẫn có thể đến với bạn. Nếu bạn dựng một bức tường
quanh trái tim của mình, thì tình yêu sẽ không thể đến với bạn. Tôi đã
phải đấu tranh trong nhiều năm với cảm giác bất an và cô đơn. Như hoàng
tử Cóc, tôi sợ bị từ chối và thường có ý nghĩ thất vọng rằng tôi sẽ
chẳng bao giờ có thể tìm được một người con gái chia sẻ giấc mơ xây dựng
gia đình với mình. Tôi thường nói và viết về nỗi sợ của tôi hồi nhỏ,
rằng không người phụ nữ nào muốn trở thành người yêu của tôi bởi vì tôi
không thể nắm tay, không thể ôm cô ấy.
Như hầu hết những người đàn ông khác, tôi lớn lên với
quan niệm truyền thống về một người chồng, quan niệm cho rằng chồng là
người nuôi sống và bảo vệ gia đình, vậy nên tôi không hề muốn một người
phụ nữ nghĩ rằng cô ấy cần quan tâm chăm sóc tôi thay vì làm vợ, làm bạn
đời của tôi.
Không chỉ tôi hoặc những người có khiếm khuyết về hình
thể mới có những băn khoăn liên quan đến việc tìm kiếm tình yêu. Ai
trong chúng ta cũng có những nỗi bất an và sợ hãi liên quan đến các mối
quan hệ tình cảm. Tuy nhiên tôi mong bạn đừng bao giờ từ bỏ việc tìm
kiếm tình yêu. Tôi đã tìm được người phụ nữ hoàn hảo cho Nick không hoàn
hảo. Tôi và Kanae đều biết mỗi người chúng tôi đều có những khiếm
khuyết, nhưng chúng tôi coi mình là cặp đôi hoàn hảo. (Một người bạn
giàu hiểu biết của tôi, người biết cả tôi và Kanae cũng nói: 'Tôi mừng
vì hai bạn đã tìm thấy nhau. Tại sao lại bỏ phí hai con người hoàn hảo
nhỉ?') .
Bây giờ có một số người thích sống độc thân hơn, và sự
lựa chọn đó chẳng có vấn đề gì nếu như nó làm cho bạn hạnh phúc và mãn
nguyện. Nhưng nếu từ sâu thẳm trái tim mình bạn muốn chia sẻ cuộc sống
với một người khác, thì tôi xin cam đoan với bạn rằng chắc chắn có một
người dành cho bạn trong đời nếu trong chuyện tình cảm bạn biến niềm tin
thành hành động.
Hãy yêu chính bản thân mình
Hãy yêu chính bản thân mình
Khi tôi thừa nhận rằng Chúa
yêu thương tôi và có mục đích dành cho tôi, sự tự nhận thức về bản thân
của tôi thay đổi và cả thái độ, hành động của tôi cũng vậy. Điều đó
không xảy ra chỉ sau một đêm, nhưng qua thời gian tôi đã không né tránh
việc giao tiếp với các bạn học ở trường và ở nơi tôi sống nữa. Tôi không
còn trốn trong phòng dạy nhạc một mình để khỏi phải giao lưu với các
bạn học trong giờ nghỉ ăn trưa. Tôi thôi không giấu mình sau bụi cây ở
sân trường. Cha mẹ tôi đã khuyến khích tôi bắt chuyện với bạn bè thay vì
đợi họ tìm đến tôi trước. Cuối cùng tôi đã bước ra khỏi cái vỏ ốc của
mình và tôi phát hiện ra rằng khi mọi người biết và hiểu tôi, họ chấp
nhận tôi và phát hiện ra tôi là người có thể khích lệ người khác. Quan
trọng hơn, tôi đã chấp nhận bản thân mình.
Khi tôi chưa thoát ra khỏi nỗi sợ bị từ chối, không ai
có thể biết con người Nick thực sự. Tôi cảm thấy thương cho bản thân
mình, và mọi người cảm thấy thương hại tôi. Nhưng khi tôi chia sẻ những
gì tôi đã đạt được với các bạn học, họ cùng khen ngợi những thành tích
đó. Khi tôi cởi mở trước sự tò mò và những câu hỏi của họ về tình trạng
thiếu chân tay của tôi, nói chuyện một cách thoải mái với họ, cười với
họ, họ trở thành bạn của tôi.
Sự tôn trọng của bạn bè giúp tôi nâng cao sự tự ý thức
về bản thân và khiến tôi thêm tự tin để trở nên cởi mở hơn. Tôi hiểu ra
rằng sự khác biệt về hình thể chỉ trở thành trở ngại nếu như tôi cho
phép nó như vậy. Có một số việc tôi không thể làm, nhưng tôi thường
khiến chính bản thân mình và người khác ngạc nhiên bằng cách tìm ra
những cách khá khéo léo để vượt qua thách thức. Tôi trượt ván, bơi, vượt
nhiều bạn học về thành tích học tập, đặc biệt với môn toán và – thật
ngạc nhiên – về khả năng diễn thuyết!
Khi tôi hiểu được giá trị của bản thân mình, tôi biết
coi trọng người khác hơn. Họ đáp lại sự coi trọng mà tôi dành cho họ
bằng cách coi trọng tôi. Kinh Thánh dạy chúng ta hãy yêu hàng xóm như
yêu chính bản thân mình. Nếu bạn yêu và chấp nhận bản thân mình, thì bạn
sẽ giàu tình yêu thương hơn, dễ chấp nhận người khác hơn. Bạn tạo ra
một môi trường trong đó tình bạn và tình yêu dành cho người khác có thể
được nuôi dưỡng, vun bồi.
Bạn đối với bản thân mình như thế nào thì người khác
sẽ đối với bạn như thế. Nếu bạn không tôn trọng bản thân mình thì làm
sao bạn có thể mong người khác tôn trọng bạn? Nếu bạn không yêu quý bản
thân, thì người khác có thể yêu quý bạn được chăng? Tất nhiên là không.
Nhưng nếu bạn thoải mái với chính mình, thì người khác sẽ cảm thấy thoải
mái về sự có mặt của bạn. Nếu bạn làm cho người khác cảm thấy tốt về
bản thân họ bởi sự tin cậy, khích lệ, chấp nhận mà bạn dành cho họ, thì
tôi tin tình yêu sẽ tìm thấy bạn.
Khi tôi diễn thuyết trước đám đông học sinh và các
nhóm thanh thiếu niên tại các nhà thờ, tôi luôn nói với họ rằng Chúa yêu
họ vì chính bản thân họ. Tôi nói với họ rằng họ đẹp và rằng họ cần coi
trọng bản thân mình như Chúa coi trọng họ. Đó là những lời nói đơn giản.
Tuy nhiên mỗi lần tôi nói ra những lời đó, tôi thấy nhiều người xúc
động đến rơi lệ. Tại sao lại như vậy? Đó là bởi vì những người trẻ tuổi
thường nghĩ rằng họ phải trở nên hợp thời (hợp với số đông) nếu không họ
sẽ bị loại. Họ cũng thường cảm thấy cần phải có một vẻ ngoài ưa nhìn,
quần áo thời trang, phải thế này, thế kia mới được chấp nhận. Nhưng
không phải vậy. Chúa chấp nhận tất cả chúng ta như chúng ta vốn có.
Bạn là đứa con đẹp đẽ của Chúa. Nếu Cha của tất cả
chúng ta – Đấng Sáng Tạo của vũ trụ – yêu bạn, thì bạn cũng phải yêu
chính bản thân mình.
Sống có mục đích và đam mê
Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã cố gắng nhìn về phía
trước và mường tượng ra tương lai của tôi sẽ như thế nào. Cha tôi là một
nhân viên kế toán và ông đã gợi ý rằng tôi nên theo nghề của ông: "Con
giỏi toán, và con có thể thuê người khác để giúp con trong công việc".
Gặm những con số là thú vui đối với tôi. Việc làm tính bằng ngón tay và
ngón chân không phải là một sự lựa chọn dành cho tôi, nhưng nhờ có kỹ
thuật hiện đại và nhờ mẩu bàn chân bé xíu của mình, tôi có thể sử dụng
máy tính và máy tính điện tử một cách dễ dàng. Vậy nên ở trường đại học
tôi thực hiện theo kế hoạch của cha mẹ, học ngành hoạch định tài chính
và kế toán. Ý nghĩ giúp mọi người đưa ra những quyết định hợp lý liên
quan đến tiền bạc, góp phần vạch ra những kế hoạch tài chính chiến lược
giúp họ giàu có đã hấp dẫn tôi. Tôi cũng thích hoạt động trên thị trường
chứng khoán, nơi tôi đã có những trải nghiệm cả vui lẫn buồn.
Làm một người hoạch định tài chính dường như là một
cách tốt để vừa phục vụ người khác vừa có thể nuôi sống được bản thân,
và (tôi hy vọng) nuôi sống được cả gia đình. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ
cảm thấy hoàn toàn tâm huyết với kế hoạch đó. Tôi luôn có cảm giác rằng
Chúa đang gọi tôi đi theo một con đường khác. Tôi bắt đầu thực hiện các
buổi nói chuyện chia sẻ kinh nghiệm vượt lên nghịch cảnh của mình với
các bạn cùng lớp ở trường trung học. Các bạn học của tôi quan tâm và đáp
lại những lời tôi nói. Tôi đã chạm được đến trái tim họ. Dần dần tôi
chia sẻ niềm tin của mình với mọi người nhiều hơn. Việc truyền giáo và
khích lệ người khác trở thành niềm đam mê lớn nhất của tôi.
Đó là một món quà tuyệt vời. Nhiều người đã phải rất
vất vả để tìm ý nghĩa và hướng đi trong cuộc đời. Họ nghi ngờ giá trị
của bản thân bởi họ không biết chắc chắn mình có thể cống hiến hoặc tạo
dấu ấn trong cuộc đời bằng cách nào. Có lẽ bạn không xác định được tài
năng, khả năng, mối quan tâm của bạn nằm ở đâu. Thử cái này, thử cái
khác trước khi xác định được tiếng gọi của cuộc đời bạn cũng là điều
thường xảy ra. Thay đổi hướng đi vài lần cũng không phải là điều lạ.
Tôi khuyến khích bạn xác định rõ điều gì khiến bạn
hạnh phúc, khiến bạn muốn dồn tất cả tài năng, năng lượng của bạn vào.
Hãy theo đuổi con đường mà bạn đã xác định được, không phải để đạt được
danh vọng và sự giàu có cho bản thân bạn, mà là để cống hiến. Hãy kiên
nhẫn nếu như thực tế đòi hỏi phải có thời gian để tìm ra con đường của
bạn. Bạn nên biết rằng việc xác định được thời điểm thích hợp để khởi
đầu là rất quan trọng, và rằng nếu bạn có niềm đam mê thực sự trong trái
tim, niềm đam mê ấy sẽ không lụi tàn. Bạn cũng nên hiểu rằng ngay cả
những đam mê cũng có thể đi cùng với sự rủi ro. Và nếu một niềm đam mê
nào đó trong bạn cạn kiệt, thì đó có thể là vì Chúa có kế hoạch lớn lao
hơn, tốt đẹp hơn dành cho bạn.
Tìm niềm đam mê của bạn
Bạn sẽ biết mình đã tìm được niềm đam mê khi tài năng,
hiểu biết, năng lượng, sự tập trung và sự tận tụy của bạn đều hội tụ
vào một việc gì đó theo một cách khiến bạn phấn khởi, hào hứng giống như
một đứa trẻ say sưa chơi một trò chơi mà nó thích. Công việc và thú vui
của bạn hòa làm một. Bạn cảm thấy như thể các cơ hội dành cho bạn là vô
biên. Việc bạn làm trở thành một phần con người bạn, và những lợi ích
do công việc bạn làm mang đến cho người khác khiến bạn thỏa mãn hơn
những phần thưởng dành cho bản thân bạn.
Niềm đam mê của bạn dẫn bạn đến với mục đích sống. Cả
hai yếu tố đó được kích hoạt khi bạn đặt niềm tin vào khả năng của mình
và chia sẻ nó với thế giới. Bạn tồn tại trên đời này vì mục đích của
cuộc đời bạn, cũng như tôi sống trên đời này vì mục đích của tôi. Từng
phần của con người bạn – từ tâm hồn, thể xác, sức mạnh tinh thần, những
tài năng độc đáo và trải nghiệm sống – đều tồn tại để thỏa mãn mục đích
sống.
Bạn biến niềm tin của mình thành hành động bằng cách
sống với niềm đam mê, xác định rõ mục đích của mình và xây dựng cuộc
sống, phát triển và sử dụng tài năng của mình một cách đầy đủ, trọn vẹn
nhất. Việc gì thúc đẩy bạn? Việc gì khiến bạn phấn khởi mỗi ngày? Việc
gì bạn làm một cách tự nguyện, chỉ mong sống với nó mà thôi? Việc gì
khiến bạn làm mãi không chán? Có việc gì đó mà bạn sẵn sàng từ bỏ mọi
việc khác để làm? Việc gì khiến bạn cảm thấy thực sự bị thôi thúc để
thực hiện và hoàn thành cho bằng được?
Nếu những câu hỏi mà tôi đã nêu ra ở đoạn trên vẫn
không giúp bạn xác định được một niềm đam mê trong đời, thì hãy thử hỏi
những người thân của bạn để họ đưa ra những đánh giá và gợi ý. Họ thấy
bạn có tài năng, sở trường gì? Họ nghĩ bạn có thể tạo dấu ấn trong lĩnh
vực nào? Họ thấy bạn nhiệt tình, hăng hái nhất trong việc gì?
Trích đăng 'Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng' của NXB Tổng hợp TP HCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét